Bệnh nặng mới khỏi, giờ phút này trong lòng của cô dâng lên một cỗ khát vọng đối với tình thân.
Cô gật gật đầu, nói: "Văn Thành, cậu tới đây làm gì?”
Tô Văn Thành nhìn mặt, cười hì hì nói: "Chị Tô, biết chị đã khôi phục em đến thăm chị.”
“Gia gia và mọi người đều rất quan tâm đến chị.”
Tần Thiên cả giận nói: "Tô Văn Thành, cậu là người như thế nào chính mình rõ ràng hơn ai hết.”
“Tôi nói rồi nơi này không hoan nghênh cậu, mau cút đi!”
Hắn đang lo lắng Tô Văn Thành giở trò kích thích đến Tô Tô.
Hôm nay Tô Tô vừa mới khôi phục thần trí, không thể lại bị kích thích được.
Không ngờ, Tô Tô phẫn nộ nói: "Họ Tần kia, anh câm miệng lại cho tôi!”
“Văn Thành là em trai tôi, chúng tôi là người một nhà, anh là ai?”
“Nơi này có phần nói chuyện của anh sao?”
Tần Thiên ngạc nhiên.
Tô Văn Thành hai mắt tỏa sáng, hắn phát hiện Tô Tô chẳng những không trách anh ta, vậy mà còn đứng về phía mình.
“Chị, trong tay chị cầm cái gì thế, cho em trai xem nào.”
Anh ta dựt thiếp mời từ trong tay Tô Tô, sau khi nhìn rõ nội dung trên đó thì vẻ mặt vô cùng vui mừng.
“Chị, chị nghỉ ngơi cho tốt. Em đi báo tin này cho gia gia.”
“Lát nữa em và mọi người đều đến thăm chị." Anh ta bỏ lại một câu, cầm thiệp mời chạy như bay.
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Tô Văn Thành cướp thiệp mời, nhất định sẽ chạy đến đại hội đầu tư.”
Tô Tô tức giận nói: "Vậy thì có quan hệ gì tới anh? Dù sao đều là người của Tô gia chúng tôi!”
“Ngược lại là anh, họ Tần kia, tôi mời anh biết thân biết phận một chút.”
“Anh chẳng qua làmột người khác họ, nhiều nhất chỉ là chồng trên danh nghĩa của tôi mà thôi.”
“Chuyện của Tô gia chúng tôi, còn chưa tới phiên anh khoa tay múa chân!”
Tần Thiên bất đắc dĩ, đành phải nói sang chuyện khác: "Gió lớn rồi, anh đẩy em vào nhà. Em vừa mới khôi phục cần nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tôi không cần!”
"Đẩy tôi ra ngoài, tôi muốn nhìn xem thế giới bên ngoài!"
Tần Thiên đẩy Tô Tô ra con đường nhỏ bên ngoài biệt thự, suốt buổi chiều Tô Tô làm khó làm dễ nói móc Tần Thiên.
Thấy không đuổi được Tần Thiên, cô cuối cùng cũng mệt mỏi ngồi trên xe lăn liền ngủ thiếp đi.
Buổi tối, Dương Ngọc Lan trở về, Tần Thiên đã làm xong mấy món ăn, người một nhà ngồi vây quanh bàn ăn cơm.
Tô Bắc Sơn mang theo Tô Văn Thành và mấy người Tô gia đi vào.
Dương Ngọc Lan mặt trong nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Các người tới đây làm gì?"
“Chuyện lúc trước đã nói rõ ràng, hiện tại nơi này không hoan nghênh các người.”
Thật Bất ngờ Tô Bắc Sơn và Tô Văn Thành không hề tức giận.