Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ba anh em Viên thị thì hắn giết một tên, phế một tên. Tên còn lại cũng chính là lão đại Viên Hổ đã ôm lấy Triệu Húc nhảy cửa sổ chạy trốn ở Long Giang.

Hắn không đuổi theo.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Triệu Thiên Nhạc thì ba anh em này đều chết rồi?

Trực giác nói cho hắn biết trong này có vấn đề.

Hắn trầm giọng mà nói: "Tôi chỉ giết một tên, hai tên còn lại tại sao lại chết thì tôi không biết."

Triệu Húc nhịn không được: "Tần Thiên, đến bây giờ mà mày còn dám chống chế!"

"Mày gài bẫy ở Long Giang để giết Viên Báo. Viên Hổ dẫn tao chạy trốn, mày lại mai phục giữa đường!"

"Viên Hổ vì bảo vệ tao mà cũng bị tàn nhẫn sát hại!"

"Còn nữa, Viên Lang đã bị phế mà mày vẫn không tha, còn phái người chạy đến Vân Xuyên giết anh ta!"

"Họ Tần, mày xúi giục quản gia bên cạnh tao làm ra chuyện này mà giờ lại không thừa nhận sao?"

"Quản gia của mày?" Tần Thiên ngây ra một lúc: “Chính là người được mày phái đến Long Giang, đi liên lạc với gia tộc ở nơi đó?"

Triệu Húc trầm giọng mà nói: "Đúng vậy, ông ta tên là Quách Thăng!"

"Nhưng sở dĩ Quách Thăng mật báo cho mày cũng là bị người ta sai khiến! Cũng may tao kịp thời phát hiện nên đã giết ông ta!"

Nói đến đây, Triệu Húc trừng Triệu Khải một cái.

Hắn ta biết sở dĩ Quách Thăng làm như vậy, mục đích cuối cùng cũng là vì Triệu Khải.

Triệu Khải muốn mượn tay Tần Thiên diệt trừ mình.

Triệu Khải không để ý đến ánh mắt của Triệu Húc mà hừ lạnh một tiếng, đắc ý nói: "Tần Thiên, mày điên rồi nên mới dám giết cả ba anh em Viên thị. Họ chính là nhân vật quan trọng trong mười ba Thái Bảo của Triệu gia."

Tần Thiên nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Húc và Triệu Khải thì như hiểu ra cái gì đó.

Hắn cười lạnh và nói với Triệu Húc: "Mày là thằng ngu! Đúng là Viên Lang bị tao phế, nhưng tao không giết hắn, càng không phái người đi đến Vân Xuyên."

"Viên Báo bị tao giết chết thật. Mày cảm thấy tao muốn giết Viên Hổ còn cần bố trí mai phục giữa đường sao?"

"Tao muốn giết hắn, bao gồm cả mày thì không ai rời khỏi Long Giang được."

"Còn nữa, tao chưa từng liên lạc với quản gia gì đó của mày, không cần phải làm vậy."

Triệu Húc ngây ra một lúc: "Mày nói thật?"

Trải qua nhắc nhở của Tần Thiên, hắn ta đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng.

Đúng vậy, đêm hôm đó Viên Hổ ôm lấy hắn ta nhảy xuống lầu nên té gãy chân ngay tại chỗ.

Nếu Tần Thiên muốn giết họ thì họ căn bản không có khả năng đánh trả.

Vì sao còn chặn đường ám sát, hơn nữa những sát thủ lao ra đều che mặt.

Tần Thiên đã giết Viên Báo trước mặt mọi người, hắn còn sợ hãi bị người ta phát hiện sao?

Không thích hợp!

Trong này không thích hợp!

Tần Thiên cười lạnh và nói: "Xem ra có người muốn Viên Hổ và Viên Lang chết. Đương nhiên còn thuận thế giá họa cho tao, hợp tình hợp lý."

"Còn người giá họa là ai thì Triệu công tử, mày có thể suy nghĩ xem ba anh em Viên thị và Quách Thăng chết rồi thì ai xui xẻo nhất, ai thu lợi lớn nhất?"

"Triệu Khải! Là mày!" Triệu Húc cũng không ngốc, khi suy nghĩ kỹ lại thì lập tức phẫn nộ nhìn về phía Triệu Khải.

Triệu Khải có tật giật mình.

Dù sao chuyện ám sát An Quốc là nhất trí đối ngoại, cho dù thất bại bị người ta chỉ trích thì có thể nói anh ta làm vì gia tộc.

Nhưng dám ám sát Thái Bảo nhà mình thì tội danh này rất lớn!

"Triệu Húc, anh đừng bị họ Tần lừa! Hắn ngậm máu phun người. Anh đừng quên hôm nay chúng ta tới làm gì." Vẻ mặt Triệu Khải rất mập mờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK