"Anh muốn chi mười tỷ cho một mảnh đất để dùng làm văn phòng thật sao?"
"Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"
"Bán em đi cũng chẳng đáng từng đó!"
Tần Thiên cười ha ha nói: "Vợ à, em là vô giá mà."
"Đừng nói mười tỷ, một nghìn tỷ cũng không sao hết, anh mua."
"Hơn nữa anh còn muốn giữ dài hạn nữa."
Tô Tô tức giận: "Đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó!"
"Rốt cuộc là anh đang nghĩ gì thế?"
Thấy Tô Tô thật sự đang lo lắng, lúc này Tần Thiên mới nói tình hình thực tế.
Nghe thấy giá trị của mảnh đất này, Tô Tô gật đầu không nói gì.
"Em yên tâm, Thiết Lâm Phong, Ngô Thiên Hùng và Lý Thành Nam, mỗi người bọn họ bỏ vốn một tỷ. Tổng cộng chiếm 30% cổ phần."
"Bảy tỷ còn lại sẽ do chúng ta bỏ ra."
"Không cần phải động vào tiền trong sổ sách của công ty, ngày mai em bảo Liễu Thanh đi tìm chủ tịch Ngân hàng Kiến Long đi."
"Nói cho ông ấy biết giá trị của mảnh đất này, ông ấy sẽ biết nên làm gì thôi."
Tô Tô thở dài một hơi, nói: "Được rồi."
"Nếu anh đã làm rồi thì em đâu còn cách nào khác ngoài phối hợp với anh nữa?"
"Chỉ là sau này mà có chuyện lớn thế này nữa, anh nhất định phải bàn bạc với em trước."
"Mức đầu tư lớn thế này, lỡ như mà sai sót gì thì cả đời chúng ta cũng không đền nổi."
Bây giờ Tô Tô đã hiểu rõ y thuật mà Tần Thiên che giấu. Với y thuật này, hẳn là hắn đã kết giao được vài người bạn trong năm năm biến mất.
Ví dụ như Trần Nhị Cẩu.
Đồng thời cũng tiết kiệm được một khoản tiền.
Nhưng mà, cô không nghĩ ra nổi rốt cuộc Tần Thiên có bao nhiêu tiền.
Cũng không biết Tần Thiên chẳng những là cậu cả nhà họ Tần ở Tây Bắc, mà đồng thời còn là chủ nhân của Thần Vương Điện.
Nhìn thấy Tô Tô lo lắng cho mình, trong lòng Tần Thiên rất ấm áp.
"Vợ, anh nhớ em lắm. Hôn một cái nào."
Tô Tô đỏ mặt nói: "Sao mà hôn qua điện thoại được."
Tần Thiên vội vàng nói: "Em dí miệng vào màn hình đi."
Tô Tô cười nói: "Thôi đi!"
"Xấu hổ chết đi được!"
Tần Thiên không chịu buông tha. Thà rằng lúc trước không gặp thì không sao, bây giờ vừa thấy cô vợ yêu cười nói ngọt ngào, trong lòng hắn như bị mèo cào.
"Nếu em không nghe lời thì bây giờ anh bay về luôn, em giữ cửa cho anh, chờ bị trừng phạt đi."
Tô Tô bĩu môi, mặt càng đỏ hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ thèm thuồng của Tần Thiên, cô do dự một lúc, rồi đưa gương mặt lại gần màn hình điện thoại.
"Moah!"
Tần Thiên hôn mạnh một cái lên màn hình, nói: "Vợ à, em thơm quá!"
Tô Tô nhếch môi cười: "Tối em không tắm, nói là hôi nghe còn hợp lý."
"Được rồi, đừng nghịch nữa. Anh ở bên đó chú ý an toàn đi."
"Ngày mai em với Liễu Thanh đi làm việc đó."