Ngoài cửa, một đội xe treo lụa đỏ đã sớm chờ đợi.
Đây là đội xe đưa dâu của Bắc Giang.
Mặc dù trên cửa cũng dán chữ Hỉ đỏ chót, nhưng cửa viện đóng kín, trong sự vui mừng lộ ra mấy phần quạnh quẽ.
Liêu Kiệt cười lạnh và nói: "Triệu gia và Bắc Giang sắp trở thành thông gia. Đến bây giờ Ngọc Linh Lung còn đóng chặt cửa là có ý gì?"
Dư Thắng – Một trong Ngũ Hổ thở dài, thấp giọng nói: "Lâm tổng chỉ có một đứa con gái, tất nhiên không nỡ cho cô ấy lấy chồng xa. Chư vị cứ chờ ở đây, chúng tôi vào xem."
"Tôi đi với mọi người!" Triệu Húc bị cồn kích thích nên rất sốt ruột muốn gặp Lưu Thanh Dao xinh đẹp.
"Anh, không cần gấp quá, chúng ta chờ một lát đi. Em đoán chị dâu đang xấu hổ thôi." Triệu Phong vừa cười vừa nói.
Triệu Húc cười ha ha rồi ngồi vào trong xe, kích động chờ đợi.
"Dao Dao, con thật sự không đổi ý sao? Mẹ phải làm thế nào thì con mới chịu đổi ý đây?" Trong phòng, Ngọc Linh Lung nhìn đứa con gái đang soi gương trang điểm mà đầy bụng chua xót.
Lưu Thanh Dao mặt không cảm xúc, cứ như sắp đi đến một tiệc rượu không liên quan gì đến cô ta.
Nhưng nhìn qua tấm gương trông thấy dáng vẻ của Ngọc Linh Lung ở phía sau, trong mắt cô ta cũng hiện ra một chút không đành lòng.
Cô ta cắn răng, thấp giọng nói: "Tục ngữ nói con gái gả đi như tát nước ra ngoài. Từ nay về sau bà coi như không có đứa con gái này đi. Lúc tôi không có ở đây, bà... Tự bảo trọng."
Ngọc Linh Lung nhịn không được mà rơi nước mắt như trân châu đứt dây.
Tiếng đập cửa vang lên, Dư Thắng cẩn thận nói: "Phu nhân, tiểu thư. Triệu Húc công tử và đội ngũ đón dâu đã chờ ở bên ngoài."
"Nếu tiểu thư đã chuẩn bị xong thì có thể lên đường. Đường xá xa xôi, tốt nhất chúng ta nên tới Vân Châu trước lúc trời tối."
Lưu Thanh Dao đứng dậy, đi đến trước mặt Ngọc Linh Lung rồi quỳ xuống dập đầu. Sau đó cô ta kéo cửa ra, không quay đầu lại mà rời đi.
Tim Ngọc Linh Lung như đao cắt, che miệng khóc không thành tiếng.
Bà ấy biết cái dập đầu này của con gái là lời từ biệt.
Lưu Thanh Dao đã không còn để ý đến sống chết. Rất có thể kiếp này mẹ con họ rất khó sống sót gặp lại nhau.
Ngọc Linh Lung cảm thấy như trở lại hơn hai mươi năm trước, lúc vừa sinh Lưu Thanh Dao ra.
Một cục thịt bị móc ra từ trong thân thể bà, đau đớn tan nát cõi lòng, sau đó sinh mệnh như bị vét sạch.
Bà ấy nhìn ra cổng xem con gái được bảo vệ leo lên xe. Đội xe chậm rãi khởi động.
Bà ấy bi thương kêu lên một tiếng rồi co ro trên mặt đất.
Trước đó đã an bài sẵn là phía Bắc Giang do Dư Thắng và La Kinh tương đối trầm ổn lão luyện mang đội hộ tống.
Đội xe của Triệu gia chạy phía trước, đội xe của Lưu Thanh Dao theo phía sau, chậm rãi lái xe rời khỏi Bắc Giang, đi thẳng về hướng Vân Xuyên.
Sau khi hai đội xe rời đi thì một chiếc Benz đã âm thầm chạy vào Bắc Giang rồi dừng lại ngoài cổng nhà của Ngọc Linh Lung.
"Đại gia, ngài xác định là nơi này sao?" Tài xế trung niên mở cửa xe ra, mỉm cười hỏi người đàn ông ngồi ở ghế sau.
Người đàn ông này chừng năm mươi tuổi, trông rất uy nghi. Nhìn ra được lúc còn trẻ nhất định là một mỹ nam.
Nhưng tóc mai hoa râm và nếp nhăn nơi khóe mắt khoé mắt làm ông pha nét phong sương.
Ông xuống xe, nhìn ngôi nhà trước mặt, trong mắt dâng trào vẻ phức tạp.
Có nhớ lại ký ức tốt đẹp trước kia, có tiếc nuối bỏ lỡ cả đời không quên, còn có mấy phần e sợ khi gặp lại người xưa.
"Ông là ai? Đến đây làm gì?" Hai hộ vệ bước nhanh đến, tràn ngập cảnh giác.
Người đàn ông trầm ngâm một lát rồi thấp giọng nói: "Thông báo cho Lâm Vương của các người, cứ nói cố nhân ở Vân Xuyên cầu kiến."
"Ông đến từ Vân Xuyên?" Hộ vệ chất vấn.
Người đàn ông gật đầu.
Hộ vệ bình tĩnh lại rồi cười nói: "Xe hoa của đại tiểu thư vừa rời đi, ông là người của Triệu gia đúng không, có phải có chuyện liên quan đến hôn lễ muốn thảo luận với Lâm Vương?"