Ông ta hoảng sợ trừng to mắt nhìn Tần Thiên, thấp giọng nói: "Cậu là... Người của Kê Môn?"
Tần Thiên cười khẩy chẳng nói gì.
Lưu Đức hít sâu một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính bái lạy Tần Thiên một cái, rồi sợ hãi nói: "Là do tôi ngu xuẩn, xúc phạm tới ngài."
"Núi cao sông dài, nếu một ngày nào đó chúng ta có duyên giang hồ còn gặp lại nhau, tôi xin lắng nghe ngài dạy dỗ."
"Chạy mau đi!"
Rồi ông ta dẫn theo mấy đứa học trò chật vật chạy đi.
Dương Côn đang chìm trong nỗi khiếp sợ cùng cực, không nghe thấy Tần Thiên nói gì cả.
Anh ta nhìn thấy Lưu Đức đột nhiên cung kính với Tần Thiên như thế, còn tưởng rằng do ông ta sợ Tần Thiên sẽ ra tay giết hại.
Anh ta nghiến răng nói: "Họ Tần, có gan thì anh giết tôi luôn đi!"
"Để tôi xem xem anh có thể sống sót rời khỏi thành phố Cẩm Hồ hay không!"
Tần Thiên mỉm cười đi tới, nói: "Cậu cả Dương, chỉ cần cậu trả lời tôi một vấn đề là cậu có thể đi."
"Lúc trước cậu khách sáo với tôi, là vì muốn tôi hẹn gặp An Quốc và nhà họ Triệu ở Vân Xuyên giúp cậu."
"Bây giờ cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc là cậu có ý đồ gì với bọn họ."
Thấy Dương Côn còn muốn cãi chày cãi cối, Tần Thiên lập tức ung dung nói: "Mặc dù tôi không giết cậu, nhưng mà để lại một vài vết tích trên người cậu thì dễ như trở bàn tay. Cho nên tốt nhất là cậu suy nghĩ kỹ càng xem có nên nói cho tôi hay không."
Dương Côn sợ run người, giờ phút này trong mắt anh ta, Tần Thiên chính là một con quỷ đang mỉm cười.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cha tôi và những người đứng đầu các gia tộc khác đang bàn bạc muốn thành lập liên minh Nam thương, thống nhất các tuyến đường thông thương của bảy tỉnh phía Nam."
"Ông ấy muốn làm minh chủ, cho nên cần bỏ phiếu."
A?
Tin tức này lại khiến Tần Thiên có hơi bất ngờ.
Hắn nhíu mày nói: "Cho nên, đến khi đó, An Quốc và nhà họ Triệu ở Vân Xuyên mỗi bên sẽ có một phiếu bầu?"
Dương Côn cắn răng: "Dựa theo bàn bạc hiện giờ của năm gia tộc lớn, bảy tỉnh Vân Xuyên, ngoài tỉnh Ngũ Hồ ra thì mỗi gia tộc trong năm gia tộc lớn sẽ có một phiếu."
"Sáu tỉnh còn lại, có tổng cộng sáu phiếu. Đương nhiên quyền bỏ phiếu nằm trong tay những người phụ trách tỉnh."
Thì ra là vậy.
Cuối cùng Tần Thiên cũng hiểu ra.
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi cười nói: "Muốn thông qua tôi để lấy được hai phiếu của An Quốc và nhà họ Triệu ở Vân Xuyên thật ra cũng không phải chuyện gì khó."
"Cậu cả Dương, chỉ cần nhà họ Dương các cậu chấp nhận một điều kiện với tôi, tôi sẽ cho các người ngồi lên vị trí minh chủ mà chẳng cần tốn nhiều sức."
"Thật sao?" Dương Côn ngẩn ra một lúc, kích động nói: "Điều kiện gì, anh nói đi?"
Tần Thiên cười đáp: "Làm đàn em của tôi."
"Anh nói cái gì?" Dương Côn phản ứng lại, tức giận nói: "Tần Thiên, anh đừng có mà quá đáng!"
"Bảo nhà họ Dương chúng tôi làm đàn em của anh, thay anh quản lý các tuyến đường kinh doanh của bảy tỉnh phía Nam sao, có phải sở thích của anh to quá rồi không hả!"
Tần Thiên cười ha ha.
"Thật ra sở thích của tôi cũng không lớn đâu, đến khi đó cậu sẽ biết thôi."
"Lão Mã, nhiệm vụ kết thúc, chúng ta đi về ngủ thôi."