Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thậm chí là cao thủ còn khó đối phó hơn Truy Phong.

Đã thật lâu hắn không gặp được cao thủ như vậy, hơn nữa rõ ràng đối phương đang đi về hướng hắn.

Hắn nhịn không được nheo mắt lại.

"Kỷ công tử, ngài cũng tới à!"

"Ai nha, đây không phải là tiểu thiếu gia sao!"

"Tiểu thiếu gia, tôi mời ngài!"

"Cả Kỷ công tử cũng tới, Triệu gia thật là nở mày nở mặt mà."

Nơi người trẻ tuổi đi qua, rất nhiều những vị khách là gia chủ của các gia tộc quyền thế đều sợ hãi chào hỏi, bày ra vẻ mặt nịnh bợ.

Người trẻ tuổi này chỉ tùy ý gật đầu, ánh mắt của anh ta vẫn nhìn về hướng Tần Thiên.

Cuối cùng anh ta đi tới trước mặt Tần Thiên.

Thiết Ngưng Sương và Mã Hồng Đào cảm thấy kẻ này không có ý tốt nên lập tức đanh mặt lại, theo bản năng cản trước mặt của Tần Thiên.

Người trẻ tuổi nhíu mày, cười nói: "Vị mỹ nữ và ông anh này, không cần khẩn trương. Tôi chỉ đến kính một ly rượu. Tự giới thiệu mình một chút, tôi là Kỷ Tinh của Kỷ gia tỉnh Tứ Hải. Anh là Tần Thiên đúng không?"

Kỷ gia tỉnh Tứ Hải…

Trên mặt Tần Thiên hiện lên ý cười nghiền ngẫm.

Hắn từng uống trà nói chuyện phiếm về vận mệnh của phía Nam, hắn nghe An Quốc nhấn mạnh rằng phía Nam có hai tỉnh mạnh nhất, một là Tứ Hải, hai là Ngũ Hồ.

Mà gia tộc mạnh nhất tỉnh Tứ Hải là Kỷ gia.

Không giống với những gia tộc quyền thế khác bỏ tiền ra để cung phụng hộ giá hộ tống cho sản nghiệp của mình, Kỷ gia vốn là một thế gia võ thuật.

Nghe nói bọn họ còn nắm giữ rất nhiều võ đạo thất truyền.

Có thể nói con cháu của Kỷ gia ai cũng là cao thủ.

Không nghĩ tới tiểu thiếu gia Kỷ Tinh lại chủ động tìm đến hắn. Xem ra chuyện này khá thú vị.

Hắn cười cười, bảo Thiết Ngưng Sương và Mã Hồng Đào lui ra.

"Tôi là Tần Thiên. Không nghĩ tới Triệu gia có mặt mũi lớn như vậy, mời được cả Kỷ công tử tới tham gia hôn lễ."

"Không." Kỷ Tinh nhíu mày: "Tôi tới nơi này không phải vì Triệu gia, mà là vì anh."

"Hả?" Tần Thiên nhíu mày.

Kỷ Tinh đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói anh rất mạnh, tôi muốn đánh với anh một trận. Tôi không đánh không đâu. Tôi biết anh có phiền toái không nhỏ, người của Vân Xuyên và Bắc Giang đều muốn giết anh. Đánh với tôi một trận, dù thắng thua thế nào thì tôi cũng dàn xếp việc này giúp anh, thế nào?"

Anh ta nói chuyện thực tùy ý, nhưng người biết chân tướng đều biết câu nói này lớn lối đến mức nào.

Vân Xuyên và Bắc Giang có nợ máu với Tần Thiên, họ hận không thể giết cho hả giận.

Kỷ Tinh này lại nói là có thể dàn xếp?

Mặt mũi lớn biết bao!

Tần Thiên nhìn ra được Kỷ Tinh không phải đang khoác lác, ánh mắt của anh ta rất thẳng thắn thành khẩn.

Anh ta cảm thấy mình đang nói một chuyện mình cho rằng rất bình thường.

Giống như con cháu xuất thân quý tộc tùy tiện nói một câu thôi, nhưng đó là chuyện không thể tin nổi đối với người nghèo.

Nhưng Tần Thiên lại khá có thiện cảm đối với tiểu thiếu gia thẳng thắn thành khẩn có xuất thân gia tộc quyền thế này.

Hắn lắc lắc đầu, cười nói: "Thứ nhất, tôi không có hứng thú tỷ thí với anh. Thứ hai, chuyện của Tần Thiên này không cần ai đến dàn xếp thay."

"Tạm biệt."

Nói xong, hắn trực tiếp rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK