Tô Tô ở lại Vân Châu bảy ngày, mãi đến khi tất cả công việc đã được lần lượt khai triển thì mới đề nghị rời đi.
Nhưng hai người không trực tiếp trở về Long Giang mà đi đến tỉnh lân cận Vân Xuyên là Đông Hoa.
Dựa theo kế hoạch thì họ thị sát Đông Hoa xong sẽ đi tỉnh Phúc Lĩnh một vòng.
Trước đó họ đã tiến vào hai tỉnh này, nhưng công việc khai triển không được nhanh lắm.
Tô Tô muốn đích thân đi xem xét.
Sau khi biết được kế hoạch của họ, Triệu Thiên Bằng đích thân gọi điện thoại cho lãnh đạo thương hội tỉnh Đông Hoa và tỉnh Phúc Lĩnh.
Trước đó lãnh đạo thương hội hai tỉnh này cũng có tới tham gia đám cưới của Triệu gia nên đã chứng kiến thủ đoạn của Tần Thiên ngay hiện trường.
Hơn nữa bây giờ cả Triệu gia Vân Xuyên cũng coi Tần Thiên là trên hết nên họ càng không dám thất lễ.
Thương hội tỉnh Đông Hoa do gia tộc quyền thế Lâm gia cầm giữ.
Gia chủ Lâm gia Lâm Đống ra mặt tổ chức tiệc đón gió long trọng cho Tần Thiên và Tô Tô.
Trên buổi tiệc, ông ta vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ tạo điều kiện thuận lợi, hộ giá hộ tống cho tập đoàn Tô Ngọc ở tỉnh Đông Hoa.
‘Người quăng sang tặng ta trái mộc đào thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ’ mà.
Tần Thiên cũng lập tức biểu thị, nếu như thương nhân tỉnh Đông Hoa muốn đến Nam Giang làm ăn thì hắn sẽ đứng ra giới thiệu, đồng thời cung cấp thuận lợi nhất định.
Họ rời khỏi tỉnh Đông Hoa, trên đường trước khi đến tỉnh Phúc Lĩnh, Tô Tô nhịn không được cảm thán lúc trước cô thật quá ngây thơ.
Ngày xưa cô cứ nghĩ chỉ cần sản phẩm của mình tốt là không sợ cái gì cả. Không ngờ trong này còn có nhiều cách đối nhân xử thế như vậy.
Chỗ nào cũng có thương hội đoàn kết, không đánh thông cửa ải này thì rất khó phát triển chuyện làm ăn.
Cũng may hiện tại họ đã có được Nam Giang, Bắc Giang, Vân Xuyên, Đông Hoa, cộng thêm Phúc Lĩnh sắp đến.
Khi họ và Dương Lâm xuất phát đến Vân Xuyên, Nhiếp Kiến Thành cũng nắm giữ trọng trách đi đến tỉnh Tứ Hải.
Nghe nói tiến triển không tệ.
Cứ như vậy, toàn bộ bảy tỉnh phương Nam trừ tỉnh Ngũ Hồ quan trọng nhất ra thì sáu tỉnh còn lại đều đã hoàn thành.
Cái này giống như một vũng nước có thể lưu động.
Nhưng Tô Tô còn chưa thoả mãn.
Cô hăng hái nói rằng sau khi đi thăm hỏi tỉnh Phúc Lĩnh xong, trở lại Long Giang sẽ sắp xếp lực lượng muốn tiến công Ngũ Hồ luôn.
Cứ như vậy, toàn bộ phương Nam sẽ được đả thông, sau đó dựa trên căn cứ địa này để tiến quân ra cả nước.
Tần Thiên cười không nói, vợ mình có tham vọng như vậy nên hắn không muốn đi đả kích.
Hắn không nói ra một nổi lo âm thầm, đó là tiến vào tỉnh Ngũ Hồ không phải chuyện đơn giản.
Bởi vì hắn nhớ tới trước đây không lâu Mã Thiên Minh đến Long Giang tìm Dương Lâm tính sổ.
Mã Thiên Minh tự xưng là đến từ Mã gia.
Không thể khinh thường năng lực của thương hội Mã Bang Mã gia. Hơn nữa thương hội Mã Bang chỉ là một trong rất nhiều thương hội của thành phố Cẩm Hồ.
Nếu hắn đoán không sai thì tiến quân Ngũ Hồ sẽ là một trận hỗn chiến tranh đấu ở các phương diện.
"Ngoan, em mệt không? Còn một giờ mới đến Phúc Lĩnh, em ngủ một lúc đi. Chờ lát nữa còn phải xã giao với những ông chủ kia."