Đối mặt với sự chất vất của Liễu Thanh, Tần Thiên vẫn không nói ra kế hoạch của mình, hắn cười nói: ''Cô cứ làm theo lời tôi nói đi.''
''Để chủ tịch ngủ thêm một lúc. Đến giờ tôi sẽ mang cô ấy đến.''
''Liễu Thanh, đây là buổi lễ các cô tỉ mỉ sắp xếp, nhất định phải thành công.''
Liễu Thanh còn muốn nói gì đó nhưng nhìn dáng vẻ đã tính trước của Tần Thiên, cô ta chỉ có thể gật đầu rồi rời đi trong sự lo lắng.
Tần Thiên nhìn lông mi của Tô Tô hơi động đậy, hắn thấp giọng nói: ''Thật ra em đã tỉnh rồi đúng không?''
Tô Tô xoay người, rời khỏi lòng hắn, nghiêng người đưa về phía hắn.
Tần Thiên vội vàng xuống giường đi sang bên đối diện rồi ngồi xổm xuống. Thấy đôi mắt Tô Tô đỏ bừng, hắn dịu dàng nói: ''Không sao, đều qua rồi.''
''Người họ Phan...''
Tô Tô cắt lời hắn nói: ''Từ nay về sau em không muốn nghe cái tên đó nữa.''
''Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Rõ ràng đã hỏng nhưng anh vẫn kiên trì để Liễu Thanh tổ chức buổi ra mắt.''
''Chẳng lẽ anh có cách giải quyết sao?''
Tần Thiên cười nói: ''Em đồng ý với anh một chuyện anh sẽ nói cho em biết.''
Tô Tô kinh ngạc nói: ''Chuyện gì?''
Tần Thiên đi ra cửa gọi nhân viên mang cháo vào.
Hắn bưng bát, múc một thìa lên, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến miệng Tô Tô nói: ''Nghe lời, ăn hết bát cháo này.''
''Em không muốn ăn.'' Tô Tô như một đứa trẻ bướng bỉnh.
Tần Thiên trầm giọng: ''Vậy anh sẽ không nói cho em kế hoạch của anh.''
Tô Tô trừng mắt nhìn hắn: ''Đáng ghét.''
Cô đành phải hé miệng ăn một miếng nhỏ.
''Được rồi, em dựa vào đây.'' Tần Thiên cầm gối để sau lưng để cô dựa vào, hắn ngồi bên giường, đút từng thìa cháo cho cô ăn.
Lúc đầu Tô Tô ăn vì bị ép buộc.
Nhưng sau khi ăn mấy miếng, không biết có phải vì mới trải qua kích thích quá lớn dẫn đến kiệt sức không mà cô cảm thấy rất đói, cảm thấy bát cháo này vô cùng ngon.
Cô cứ vậy ăn hết cả bát.
Sắc mặt cô hồng hào hơn, nhìn qua đã thấy có tinh thần hơn ban nãy nhiều.
''Bây giờ có thể nói rồi chứ.''
Tần Thiên trầm ngâm một chút nói: ''Ừm, kế hoạch chính là, anh đã tạm thời tìm cho em một người phát ngôn mới.''
''Mời người phát ngôn?'' Tô Tô ngây ra một lúc rồi gật đầu: ''Đây đúng là vẫn có thể xem một biện pháp tạm thời tốt.''
''Nhưng mà thời gian ngắn như vậy anh tìm người phát ngôn ở đâu? Đáng tin cậy chứ?''
''Anh biết đấy, em và Liễu Thanh luôn có một nguyên tắc, đó là thà thiếu còn hơn làm ẩu.''
''Không phải anh tùy tiện đưa một minh tinh tuyến mười tám về cho em đấy chứ?''