Lão Lục vội vàng đi tới, cười hì hì và nói: "Khởi bẩm anh Thiên, hôm nay lão đại Lãnh Phong xin nghỉ phép. Thần thần bí bí, chúng tôi cũng không biết anh ta đi làm gì, chắc là đi tìm anh Thiên Phạt uống rượu rồi."
Lãnh Phong nghỉ phép?
Tần Thiên nhìn Tô Tô một cái, Tô Tô ý thức được cái gì nên hé miệng cười một tiếng.
"Vợ, chúng ta có nên dùng gậy đánh uyên ương, bắt gian tại chỗ không? Em đoán họ sẽ hẹn hò ở nơi nào?"
Tô Tô vội vàng véo Tần Thiên một cái và nói: "Anh nói cái gì đó! Đừng có chen vào chuyện của người khác, đi mau, em đói rồi!"
Tần Thiên cười hắc hắc rồi dẫm chân ga chạy một mạch đến cửa biệt thự.
Tô Tô xuống xe rồi đi vào bên trong.
Cô lập tức lớn tiếng nói: "Chết đói rồi! Mẹ, mẹ làm cơm xong chưa? Hôm nay có gì ăn không?"
Nhìn thấy cả bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, cô kinh ngạc há to miệng.
"Mẹ, sao mẹ làm nhiều đồ ăn như vậy, mà còn toàn là món con thích nữa!"
"Mẹ quá tốt!" Cô ném cái túi xách lên ghế sa lon rồi vọt tới.
Cô kéo ghế ngồi xuống, thò tay đi bắt cua.
"Dừng tay!" Dương Ngọc Lan trầm mặt nói: "Người còn chưa tới đủ, bây giờ con chưa được ăn."
Tô Tô bĩu môi: "Còn tưởng là làm cho con, thì ra là cho con rể của mẹ à. Ảnh chỉ đi công tác có một ngày thôi mà trở về là có đãi ngộ này sao? Con muốn ăn đó, xem mẹ làm gì được con."
Cô bẻ chân cua, nhìn thấy Tần Thiên cười hì hì đi đến còn cố ý nói để chọc giận Dương Ngọc Lan: "Họ Tần kia, tới đây bóp chân giúp em. Về sau em không mang giày cao gót nữa."
Cô bốc đồng gác hai chân lên ghế.
Bình thường Tần Thiên đã sớm đi qua xum xoe, nhưng hôm nay hắn lại cười hì hì không đi qua.
Mã Tước đứng bên cạnh cũng luôn cười.
Rốt cục Tô Tô cũng phát giác không đúng, cô nhịn không được nói: "Mọi người làm sao vậy? Em chỉ là người đầu tiên ăn con cua thôi, cần nhìn em như vậy sao?"
"Họ Tần, anh dám không nghe lời em đúng không? Còn không mau tới bóp chân cho bản cung!"
Lúc này, một giọng nói truyền đến từ trong phòng: "Tần Thiên, mợ không ngờ cháu đi theo con gái nhà này lại phải sống như vậy. Thật là thiệt thòi cho cháu."
"Cháu yên tâm, về sau nếu nó ăn hiếp cháu nữa thì nói với mợ, mợ làm chủ cho cháu."
Mợ?
Tô Tô khiếp sợ trợn to hai mắt.
Nhìn thấy mợ, cậu, ông bà ngoại, anh họ theo thứ tự đi ra, cô “A” một tiếng nhảy dựng lên.
"Mợ, cậu, sao mọi người lại tới đây!" Cô trực tiếp nhào vào lòng Lý Phân như một đứa trẻ.
Lý Phân vội vàng ôm lấy cô mà nói: "Ai yêu, cháu cưng của mợ."
"Bây giờ mọi người không lo lắng cháu bị Tần Thiên ăn hiếp nữa mà ngược lại là bênh vực cho Tần Thiên. Nhưng Tần Thiên à, cháu quá cưng chiều con bé rồi —— "
Lý Phân nói rồi mỉm cười nhìn về hướng Tần Thiên.
Bỗng nhiên, bà ấy như phát hiện đại lục mới.
"Tần Thiên, trên mặt cháu làm sao vậy? Sao có dấu đỏ thế? Không phải là bị con bé này véo đó chứ?"
Dương Lâm cười ha ha và nói: "Mẹ, mẹ nhìn sao vậy. Theo con thấy đó rõ ràng là vết son môi."
"Son môi?" Lý Phân kịp phản ứng, nhìn bờ môi Tô Tô rồi thần bí cười nói: "Đúng rồi, màu sắc rất giống. Khó trách con làm mưa làm gió, muốn Tần Thiên bóp chân cho mình. Thì ra sau lưng đã dâng lên nụ hôn rồi."
"Mợ nói chứ, vợ chồng trẻ tụi con ở bên nhau mỗi ngày còn chưa chán à!"
"Mợ, mợ nói gì vậy! Già mà không đứng đắn gì cả! Không để ý tới mợ nữa!"
Tô Tô nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của đám người thì xấu hổ mặt đỏ bừng.