Dùng vòng đồng làm vũ khí là chuyện rất hiếm thấy. Nhìn thấy hai cái vòng đồng trong tay Đồng Xuyên thì mọi người đều lộ ra vẻ tò mò.
Mã Thông nhìn chằm chằm hai cái vòng trong tay Đồng Xuyên với vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Long Phượng Song Hoàn, đã thật lâu chưa từng gặp qua trong chốn võ lâm. Hi vọng không phải chỉ là hình thức."
Đồng Xuyên cười lạnh: "Yên tâm, tuyệt đối không làm anh thất vọng."
"Vậy thì tốt." Mã Thông nắm lấy vòng sắc giữa Phán Quan Bút rồi đi về hướng Đồng Xuyên.
Bước chân càng lúc càng nhanh, ở ba mét cuối cùng gã bổng nhảy lên một cái, Phán Quan Bút sắc bén như một cây lôi châm từ trên trời giáng xuống mà đâm rách không khí, chỉa thẳng đến đỉnh đầu Đồng Xuyên.
Đồng Xuyên vẫn lù lù bất động.
Anh ta nhắm ngay thời cơ, coong một tiếng, vòng đồng tay trái đã đập Phán Quan Bút văng ra.
Cùng lúc đó, vòng đồng bên tay phải đùng một tiếng đã đập lên đầu Mã Thông.
Đừng thấy cái vòng đồng này trần trùng trục như đồ chơi, nhưng nói được đúc thành từ đồng tinh khiết nên nặng đến mười mấy kg.
Dưới sức mạnh cực lớn của Đồng Xuyên, nếu đập trúng thì tảng đá cũng vỡ nát chớ nói chi là đầu người.
Mã Thông như đã sớm đoán ra chiêu thức của Đồng Xuyên nên bỗng uốn éo người đáp xuống tảng đá bên cạnh.
Lần này gặp nguy không loạn, tránh né giữa không trung, nhìn như đơn giản nhưng trong đó lại ẩn chứa xảo kình, không có công lực mấy chục năm thì tuyệt đối không làm được.
Cả Tần Thiên cũng không nhịn được âm thầm gật đầu.
Hai người kỳ phùng địch thủ, không ai chịu thua.
Phán Quan Bút đối chiến với Long Phượng Song Hoàn, chúng đánh vào nhau.
Cuộc chiến đặc sắc làm đám người ở hiện trường đều mở rộng tầm mắt.
Bất tri bất giác, thậm chí mọi người có cảm giác như đang tham gia hội nghị võ lâm. Quên mất đây là một vụ cá cược liên quan đến một thành phố.
Mãi đến khi trong đám người truyền đến tiếng rống dã thú giận dữ thì họ mới giật mình, vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy sau lưng Tần Thiên có một người đàn ông to con đang trợn mắt nhìn, nhanh chân lao về hướng trận doanh Triệu gia.
Người của Triệu gia đều giật nảy mình.
"Tên to con, mày muốn làm gì?" Triệu Thiên Nhạc vội vàng quát lớn.
Cùng lúc đó, phía sau ông ta cũng có một tên to con lao ra nghênh đón.
Là Lục Thái Bảo Khổng Long.
Trước đó tên này đi cùng Ngũ Thái Bảo Lý Chí Kiên bảo vệ Triệu Thiên Cơ đi đến An gia gửi thư khiêu chiến.
Lúc ấy hắn ta dùng một quyền đánh nổ tan tảng đá, có thể nói là cực kỳ tàn bạo.
Người xông ra sau lưng Tần Thiên đương nhiên chính là Quỷ Vô Thường.
Hắn ta trừng Khổng Long rồi giận dữ hét: "Mày nhìn cái gì? Không phục sao?"
Khổng Long và Quỷ Vô Thường đối mặt, cắn răng nói: "Nhìn mày thì sao? Có ngon thì cắn tao!"
Thì ra từ khi đôi bên chạm mặt thì Khổng Long vẫn luôn nhìn Quỷ Vô Thường.
Hình như hắn ta chưa từng gặp ai có thân hình tương đương với mình nên rất hiếu kì.
Mặt khác cũng đã sớm nghẹn lửa muốn đối đầu với Quỷ Vô Thường.
Quỷ Vô Thường nổi nóng nên trực tiếp tông tới.
Nghe câu nói khiêu khích của Khổng Long, hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng rồi trực tiếp đập đầu qua.
Khổng Long không cam lòng yếu thế cũng đập đầu tới.
"Bành!" Hai cái đầu to lớn va vào nhau, hai người đều choáng váng.
Nhìn thấy hai tên này lại phân cao thấp như vậy, Tần Thiên phì một tiếng trực tiếp bật cười.
Những người còn lại đều cảm thấy buồn cười.
Chuyện xảy ra sau đó làm họ cười không nổi.