Tần Thiên đứng ở trên một tảng đá băng, phòng tầm nhìn ra xa, chỉ thấy núi non trùng điệp, tuyết trắng phủ kín.
Quang cảnh khắc nghiệt không khỏi khiến hắn sinh ra một cảm giác bi thương "Tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả*."
*Tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả: Trích Đăng U Châu đài ca - Trần Tử Ngang.
Dịch nghĩa: Phía trước không thấy người xưa, phía sau không thấy người đời tiếp.
Sắc trời dần tối.
Ngoài những ngọn núi tuyết trắng xóa thì toàn bộ đất trời xung quanh đều giống như một địa ngục tối tăm vô tận.
Ngoài tiếng gió điên cuồng gào thét thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Điều này càng khiến cho lòng Tần Thiên nóng như lửa đốt, thậm chí là tuyệt vọng hơn là hắn còn phát hiện ra, dường như hắn đã lạc đường rồi.
Ngọn núi quá lớn, vì không có chuẩn bị trước nên hắn không xác định được đâu mới là hướng để lên đến đỉnh Everest.
Nếu như đi nhầm đường, vậy thì không chỉ khó có thể tìm được hai người Trần Nhị Cậu, mà rất có thể là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, càng ngày càng xa.
Phải làm sao bây giờ?
Tình cảnh này khiến cho vị truyền nhân của lão chưởng quỹ Diêm Vương Điện, Thần Vương trẻ tuổi sáng lập ra Thần Vương Điện, người khiến cho cả thế giới vừa nghe tên đã sợ mất mật cũng không nhịn được mà sinh ra một cảm giác bất lực nhỏ bé.
Lúc này, trên đỉnh núi Everest.
Hơn tám nghìn mét, nơi ở gần với bầu trời nhất.
Gió to thét gào, tựa như địa ngục.
Dưới màn tuyết trắng xóa, có hai bóng người da vàng, thân trên trần trụi đang tỉ thí võ thuật.
Không khí loãng, nhiệt độ âm mười độ khiến cho bọn họ bước đi khó khăn, khuôn mặt đỏ bừng.
Nhưng ánh mắt của bọn họ như đã bị gió quyết luyện thành lưỡi dao sáng lóe.
Tuy từng chiêu thức đều mang vẻ nặng nề, nhưng lại tràn đầy tinh thần chiến đấu.
"Nhị Cẩu, nghe nói anh đã học được rất nhiều thứ tốt từ lão chưởng quỹ, ngày hôm nay hãy để cho ông đây mở mang kiến thức một chút đi!"
"Nhưng anh nên cẩn thận một chút, đừng để cho lão chưởng quỹ mất mặt nhé!" Nhiếp Thanh Long cắn răng nói.
Trần Nhị Cẩu lớn tiếng nói: "Tiểu Long Long, anh sẽ lập tức biết, thế nào gọi là tàn nhẫn!"
Nói rồi anh ta bất ngờ đấm một quyền khiến Nhiếp Thanh Long ngã úp xuống mặt đất.
"Hay lắm!" Nhiếp Thanh Long hét lớn một tiếng, lộn người tại chỗ, dùng chân quét qua Trần Nhị Cậu khiến anh ta cũng ngã xuống đất.
Hai người quấn lấy nhau, đừng trên đỉnh núi phủ đầy tuyết này quyền qua cước lại, tiếng đánh bình bịch, đánh đến mức vô cùng chân thật.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hai người mới nằm trên mặt đất há miệng thở dốc.
Tất cả sức lực của bọn họ đều đã cạn kiệt sạch,
Một lúc lâu sau Nhiếp Thanh Long cười không thành tiếng nói: "Nhị Cẩu, sang năm chúng ta đi đâu tu luyện?"
Trần Nhị Cẩu cũng lặng lẽ cười nói: "Núi cao nhất, vực sâu nhất, sa mạc rộng nhất, rừng rậm nhất chúng ta đều đã từng đến."
"Anh nói xem chúng ta còn có thể đi đâu?"
"Lẽ nào đi ra ngoài vũ trụ sao?"
Nhiếp Thanh Long im lặng một chút, nhẹ giọng nói: "Thành thật mà nói này Nhị Cẩu, tôi thực sự rất nhớ khoảng thời gian chúng ta ở trong trại huấn luyện ở Amazon kia."
"Nghe nói trại huấn luyện đó đã sớm bị hủy đi rồi, chỉ còn lại nhóm học viên là chúng ta thôi."
Trần Nhị Cẩu thở dài: "Đúng thế."
"Các bên có liên quan đã nhảy ra chỉ trích, nói gì mà cách thức huấn luyện ở nơi đó không phù hợp với chủ nghĩa nhân đạo."
Anh ta cười lạnh một tiếng, hơi mỉa mai nói: "Phù hợp với chủ nghĩa nhân đạo thì có thể huấn luyện ra được cao thủ thực thụ sao?"