Tô Tô buồn bực nói: "Văn Thành không phải vay từ ngân hàng hai ngàn vạn sao, tại sao không phát tiền cho mọi người.”
“Cháu gọi điện thoại cho cậu ta!”
“Tô Tô, chị đúng thật là thích xen vào việc của người khác. Tôi có trả tiền hay không, là chuyện của người Tô gia chúng tôi, có quan hệ gì với chị?”
“Nếu cậu còn coi mình là người nhà họ Tô, cậu mau thanh toán tiền nợ cho người ta?”
“Đừng có nhiều chuyện xen vào việc của người khác!” Tô Văn Thành hừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Tô tức giận đến nói không ra lời.
“Thật sự là đời sau không bằng đời trước.”
Tô Bắc Tề an ủi hai câu, quan tâm nói: "Cháu gái, trong điện thoại cháu nói tìm ông có chuyện quan trọng đúng không?”
“Có chuyện gì cháu nói đi?”
Tô Tô nói sự thật, muốn nhờ ông giúp đỡ liên lạc với mấy nhà máy chất lượng cao xem có thể mua lại được hay không.
Tô Bắc Tề nhíu mày nói: "Cháu muốn tự mình làm cũng là một chuyện tốt, chỉ có điều muốn thu nhà xưởng........"
“Tô lão đầu, không có sự đồng ý của tôi, ai cho phép ông để người ngoài vào đây?”
“Còn nữa, nếu tôi không nghe lầm ông vừa rồi nói muốn thu mua nhà xưởng?”
"Lão già chết tiết, nhà xưởng nuôi ông nhiều năm như vậy, hiện tại vừa mới có chút phiền toái chẳng lẽ ông muốn ăn trong móc ngoài, phản bội nhà xưởng sao?"
"Ông muốn bán nhà xưởng à?"
Một tên mập mạp với cái đầu bóng loáng đẩy cửa đi vào quát.
Tô Bắc Tề cả giận nói: "Tôn Trung Hoa, cậu ăn nói bậy bạ gì đấy! Cái gì gọi là người ngoài?”
“Mở mắt chó của cậu ra nhìn cho kỹ, đây là Tô Tô, Tô gia đại tiểu thư!”
“Mặc dù cậu là xưởng trưởng, nhưng cũng đừng quên cậu là xưởng trưởng của Tô gia!”
Tôn Trung Hoa liếc Tô Tô một cái, cười lạnh nói: "Tô gia đại tiểu thư, à không, nên nói là đứa con bị Tô gia vứt bỏ mới đúng.”
“Thật ngại quá, vừa mới nhận được thông báo của cấp trên, bây giờ nhà máy đang trải qua thời kỳ mấu chốt, người không liên quan mời ra ngoài cho.”
“Tô đại tiểu thư, mời cô rời đi!”
Thì ra là Tô Văn Thành có tật giật mình, thông báo Tôn Trung Hoa tới đuổi người.
Tô Tô tức giận nói: "Tôi có thể đi, nhưng thanh danh nhiều năm của Tô gia không thể bị loại người như anh phá hoại được!"
“Tôi hỏi anh, vì sao không thanh toán tiền hàng cho hộ trồng trọt?”
“Thân là xưởng trưởng, có phải anh cũng có trách nhiệm không?”
Tô Bắc Tề cũng lo lắng nói: "Tôn Trung Hoa, cậu muốn trốn tránh cũng vô dụng, cậu thân là xưởng trưởng, nên mau chóng hỗ trợ giải quyết cho người ta chứ!”
Tôn Trung Hoa cười ha ha, nói: "Hai người què các ngươi bị Tô gia vứt bỏ, có tư cách gì tới nói tôi?"
“Có tin hay không.......”
Hắn còn chưa dứt lời, Tần Thiên đứng bên cạnh bỗng dưng tiếng lên một bước, bóp cổ cậu ta, bùm một tiếng, ấn đầu tên mập này lên bàn.
Tay Tần Thiên cầm lấy gạt tàn thuốc bên cạnh, cười lạnh nói: "Tên mập chết tiệt, anh có tin tôi cho anh thấy chút máu hay không?"
“A, giết người rồi!”
“Đồ vô liêm sỉ, còn không mau buông tao ra!”
“Mày chết chắc rồi!”
“Người đâu mau tới đây!" Tôn Trung Hoa kịp phản ứng, kêu to như giết heo.
Bên ngoài phòng bảo vệ, rất nhiều nhân viên nhà máy cầm gậy gộc định xông vào bên trong, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hung dữ của Tần Thiên, nhất thời không dám xông vào.
Tô Tô im lặng một hồi, thầm nghĩ tên Tần Thiên thật sự là đầu óc ngu si tứ chi chậm phát triển.
“Tần Thiên, đừng làm bậy!”