Đồng Tỉnh tỉnh ngộ, vội vàng thay đổi vẻ mặt, không nhắc đến Tần Thiên nữa mà chuyên tâm đánh cờ.
...
Tần Thiên dẫn Thiết Ngưng Sương và Mã Hồng Đào trở lại Long Giang.
Khi đưa họ đến Mãnh Thú Sơn Trang, hắn trò chuyện với bọn Tàn Kiếm, Đồng Xuyên, Thiết Tí vài câu rồi mới lái xe trở lại Long Viên.
Tần Thiên tiến vào Long Viên liền không nhịn được sửng sốt.
Lúc này trời đã gần rối, xa xa liền trông thấy Dương Ngọc Lan đang ở ngôi biệt thự kia, đèn đuốc sáng trưng.
Mơ hồ có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười nói vui vẻ.
Tiếng nói đó nghe không quen thuộc lắm.
Hắn ra ngoài một ngày có khách tới nhà sao?
Ở Long thành, bình thường trừ Lâm Tước, Cung Lệ và Liễu Thanh ra thì hắn nhớ Dương Ngọc Lan và Tô Tô không có khách nào khác nữa.
Dương Ngọc Lan thích yên tĩnh. Bình thường bà và Mã Tước trở về, hai mẹ con rất im lặng.
Mãi đến khi lái xe tới gần thì hắn nhìn thấy một bóng dáng hơi quen thuộc đứng ở cửa.
Tiếp đó khi thấy rõ dáng vẻ của đối phương dưới ánh đèn, Tần Thiên lại sửng sốt.
Dương Lâm?
Đây không phải con trai nhà cậu của Tô Tô, Dương Lâm ở Sở Châu sao?
Sao anh ta lại tới đây?
Nhìn thấy hắn bước xuống xe, Dương Lâm hưng phấn tiến lên đón, kích động nói: "Tần Thiên, cậu đã trở về rồi!"
Sau đó anh ta gọi vào trong nhà: "Cha mẹ, ông nội bà nội, em rể Tần Thiên trở về rồi!"
Nghe thấy tiếng gọi, mấy người tràn ra khỏi nhà.
Tần Thiên nhìn thấy trừ Dương Ngọc Lan và Mã Tước ra thì còn có cha mẹ của Dương Ngọc Lan, cũng chính là ông bà ngoại của Tô Tô, Dương Đức Quang và Tằng Hồng Tụ.
Đồng thời còn có anh và chị dâu của Dương Ngọc Lan, cũng chính là cậu mợ của Tô Tô, Dương Sâm và Lý Phân.
Mùng chín tháng chín trước đó, Dương Ngọc Lan dẫn Tô Tô và Tần Thiên đi về nhà mẹ Sở Châu.
Ban đầu Tần Thiên không được gia đình này tiếp nhận nên xảy ra một chút hiểu lầm. Tất nhiên về sau đều được hoá giải.
Lúc ấy vừa bị tộc nhân của Tô Tô ghẻ lạnh và phản bội khiến bọn Tần Thiên đặc biệt quý trọng thân tình và ấm áp của người Dương gia.
Không thể không nói gia đình này rất tốt với Dương Ngọc Lan và Tô Tô.
Đồng thời cũng tiện thể coi Tần Thiên là người một nhà.
Nhìn thấy bọn họ, Tần Thiên mừng rỡ vội vàng nói: "Ông bà ngoại, cậu mợ, mọi người đến lúc nào vậy? Sao không nói cho cháu biết trước, vậy thì cháu sẽ sắp xếp người đi đón mọi người! Cháu không biết nên về trễ quá."
Lý Phân cười nói: "Tần Thiên, mọi người biết hiện tại cháu và Tô Tô đều rất bận rộn. Cháu đừng trách mẹ vợ cháu không nói, mọi người đến Long Giang rồi mới gọi điện thoại cho cô ấy."
"Đừng nói là cháu, hiện tại Tô Tô còn chưa biết nữa. Mợ không để mẹ cháu nói, chờ con bé trở lại sẽ tạo bất ngờ cho nó."
Dương Sâm vui tươi hớn hở mà nói: "Tần Thiên, nghe nói cháu đi công tác, chạy cả ngày mệt không? Mau vào nhà đi."
"Lần này tới chỉ cần mọi người không chê phiền thì chắc tụi cậu phải ở lại một thời gian ngắn, rất có thể là qua tết đấy."
Tần Thiên vội vàng nói: "Cậu, sao cậu lại nói vậy! Ở đây có rất nhiều phòng, mọi người ở lâu mới tốt chứ. Mọi người mau vào nhà đi."
"Anh họ, anh làm sao vậy?" Nhìn thấy vẻ mặt Dương Lâm hơi khác thường, Tần Thiên nhịn không được nghi ngờ hỏi.
"Không có gì Tần Thiên, chúng ta mau vào đi. Tôi chỉ nghĩ là có cơ hội sẽ đi gặp Đồng Xuyên thôi."
Tần Thiên khẽ gật đầu, nói: "Hôm nay trễ rồi, ngày mai tôi gọi Đồng Xuyên tới."