Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta giơ tay đẩy cửa phòng khách gia chủ ra.

Đây là lần thứ hai anh ta bước vào nơi này.

Đêm qua là lần đầu tiên, cha và anh của anh ta đặc biệt ngồi đây chờ gặp anh ta và giao ra trách nhiệm canh giữ đại bản doanh.

Nhìn bố trí xa hoa trong phòng, trong mắt anh ta lộ ra một tia oán hận.

Anh ta cảm thấy nơi uy nghiêm này chính là châm chọc lớn nhất đối với đứa con riêng là mình.

Anh ta cắn răng trực tiếp đi về hướng cái ghế lớn ở giữa.

Ở mức độ nào đó thì cái ghế này tương đương với ngai vàng trong nội bộ của Triệu gia.

"Cậu không thể ngồi lên cái ghế này." Nhìn thấy Triệu Phong muốn ngồi xuống, Đại Thái Bảo - Thi Duyên Trung trầm mặc ít nói đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

Triệu Phong tạm dừng, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống.

Anh ta nhìn Thi Duyên Trung, khiêu khích mà đặt hai chân lên mặt bàn rồi cười lạnh và nói: "Ông chỉ là một con chó Triệu gia nuôi mà thôi. Có tư cách gì nói tôi?"

"Cậu nói cái gì?" Thi Duyên Trung biến sắc, trên người tràn ra sát khí.

Ông ta không ngờ đứa con riêng bình thường không ai biết đến lại lộ ra bộ mặt như vậy.

Hai Thái Bảo phụng mệnh cùng Thi Duyên Trung ở lại canh giữ đại bản doanh, phụ tá Triệu Phong - Lão tam Lỗ Tín và lão cửu Nghiêm Khoan lại lộ ra một ý cười kỳ quái.

Triệu Phong cười ha ha.

"Triệu Thiên Nhạc anh minh cả đời, không ngờ lại đi một nước cờ dở như vậy. Chẳng lẽ ông ta không biết nếu đối đầu chính diện với An Quốc và Tần Thiên thì dù thế nào ông ta cũng thua sao."

Thi Duyên Trung trầm giọng mà nói: "Có ý gì?"

Triệu Phong cười lạnh và nói: "Mọi người đều biết Nam Giang chỉ bằng một nửa diện tích của Vân Xuyên thôi."

"Rất nhiều ông chủ ở Nam Giang căn bản không dám đắc tội Triệu gia. Trong tình huống này, muốn chiếm được Nam Giang thì cách ổn thỏa nhất chính là dùng lợi ích dụ dỗ, từng bước đánh tan."

"Chỉ cần những ông chủ đó đều quy thuận chúng ta thì An Quốc sẽ trở thành kẻ cô đơn, vậy chẳng phải là dễ dàng giải quyết sao."

"Buồn cười cho Triệu Thiên Nhạc lại như một tên thất phu không có não muốn chính diện khiêu chiến An Quốc."

"Thắng không có gì đáng kiêu ngạo. Một khi thua thì mặt mũi của Triệu gia coi như mất hết!"

Thi Duyên Trung nhìn chằm chằm Triệu Phong, trầm giọng mà nói: "Gia chủ làm như thế nhất định có đạo lý của ngài ấy."

"Hiện tại tôi xin cậu nhận rõ hai điều, thứ nhất, cậu không có tư cách nói xấu sau lưng ngài ấy như vậy."

"Thứ hai, xin cậu đừng gọi thẳng tên của ngài ấy nữa. Nói thế nào thì ngài ấy cũng là cha ruột của cậu."

Nghe thấy hai chữ "Cha ruột" này, trong mắt Triệu Phong lại hiện lên một tia oán hận, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Anh ta lấy một quả táo từ trên bàn rồi tùy ý cắn một cái, nhìn Thi Duyên Trung mà cười lạnh và nói: "Tôi biết ông là người đứng đầu mười ba Thái Bảo."

"Là chỗ dựa của Triệu Thiên Nhạc, cũng là tảng đá dằn thuyền của Triệu gia. Hiện tại tôi cho ông một cơ hội, trung thành với tôi, thế nào?"

"Cậu điên rồi sao?" Hai mắt Thi Duyên Trung lạnh lẽo, ông ta vươn một tay nắm lấy chuôi đao bên hông: "Cậu có biết mình đang nói gì không? Cậu có tin hiện tại tôi có thể dùng tội danh phản bội gia chủ để tru sát cậu không!"

"Thật sao?" Trong mắt Triệu Phong cũng hiện ra một tia lạnh lẽo: "Ông có thể thử xem."

Thi Duyên Trung tức giận.

Ông ta không chịu được có người phản bội Triệu Thiên Nhạc. Huống chi người này còn là con ruột của Triệu Thiên Nhạc.

Ông ta trầm mặt, nhanh chân đi về hướng Triệu Phong.

Lấy năng lực của ông ta thì muốn bắt được Triệu Phong quả thực như lão hổ bắt một con con gà con.

"Đại Ca Thi chậm đã!"

"Chuyện nhỏ nhặt này không cần anh tự mình ra tay, giao cho chúng tôi đi."

Lão tam Lỗ Tín và lão cửu Nghiêm Khoan cùng rút đao rồi vọt lên từ phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK