Lý Xuân lớn tiếng nói: "Nói rõ ràng, vì sao Nam Giang lại xảy ra biến cố?”
Người thanh niên cắn răng nói: " Bắc Giang Vương không nói rõ, tôi chỉ tình cờ nghe thấy một câu, ông ta nói cái gì mà bác sĩ có thể cứu người, cũng có thể giết người.”
Hồ Bân xua tay, bảo Lý Xuân dẫn Đinh Tam xuống.
Ông ta nhìn chằm chằm Tần Thiên, nghiến răng nói: "Nghe thấy chưa? Bác sĩ, có thể cứu người cũng có thể giết người. ”
"Hiện tại cậu còn không chịu thừa nhận sao? Bác sĩ giết người trong miệng Lưu Triệt, chính là cậu, Tần Thiên!”
"Cậu cấu kết với Lưu Triệt, muốn mượn cơ hội chữa bệnh này để giết chết lão gia tử."
"Sau đó người của Lưu Triệt mai phục ở tỉnh thành, sẽ nhân lúc chúng ta rối loạn chiếm được Nam Giang!"
“Tần Thiên, đồ lòng lang dạ thú nhà cậu, tôi giết cậu!”
Hồ Bân tức giận hét lên, một tay cầm dao một tay cầm súng lục, đồng thời nhắm vào Tần Thiên.
Sắc mặt Tần Thiên âm trầm.
Hắn biết mình đã rơi vào một cái lưới lớn do người có ý đồ thiết kế.
Chỉ là người dệt cái lưới này rốt cuộc là ai, thật sự là Bắc Giang Vương Lưu Triệt kia sao? Hắn vẫn chưa rõ.
Hắn nhìn Hồ Bân, lạnh lùng nói: "Tôi muốn gặp An Quốc.”
Hồ Bân phẫn nộ nói: "Đồ chó, sắp chết đến nơi, mà vẫn còn nói xằng nói bậy.”
“Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu sao?”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ông cảm thấy thế nào?”
"Đừng động đao động thương trước mặt tôi."
"Nếu tôi trở mặt, ông chắc chắn sẽ chết."
"Cậu..."Hồ Bân nghiến răng trợn mắt, gân xanh trên trán nổi lên.
Tay cầm dao và cầm súng run rẩy.
Làm sao có thể được?
Ông ta từ hai mươi tuổi đi theo An Quốc, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm, đánh bao nhiêu trận chiến gian nan, giết bao nhiêu người.
Vũ Thiên Vương uy danh hiển hách, ai nghe thấy tên mà không sợ mất mật?
Hiện giờ đối mặt với một người trẻ tuổi như Tần Thiên, lại không có dũng khí ra tay.
Điều này làm cho ông ta rất tức giận, giống như một con hổ sắp mất kiểm soát.
“Hồ tổng, cứ giao hắn cho chúng tôi!”
Lý Xuân dẫn mười mấy người xông vào. Mười mấy cây súng cùng nhắm vào Tần Thiên.
“Nhóc con, cho dù mày lợi hại đến đâu thì có thể tránh được nhiều miệng súng như vậy sao?”
Tần Thiên thản nhiên uống trà, nói: "Chỉ cần không sợ chết, các người có thể thử xem.”
Lý Xuân tức đỏ mắt, nghiến răng chuẩn bị nổ súng, lúc này từ bên ngoài có một bóng đen lặng lẽ bay vào.
"Bỏ súng xuống." Anh ta lạnh lùng nói.
"Truy Phong?" Lý Xuân có hơi sững sờ, cười lạnh nói: "Anh dám ra lệnh cho chúng tôi sao?”
Hồ Bân thở dài, nói: "Truy Phong đã tới thì lão gia tử chắc cũng đến rồi.”
"Nghênh đón lão gia tử đi."
“Không cần đón!” Một giọng nói đầy phẫn nộ truyền đến, An Quốc cao lớn, mặt mày âm u bước vào.
Tuy rằng ông ấy đã bảy mươi tuổi, nhưng loại khí thế này ngay lập tức áp chế Hồ Bân.
Tuy Hồ Bân uy danh hiển hách nhưng so với An Quốc chỉ giống như một đứa trẻ.