"Tôi muốn đích thân đi một chuyến đến Long Giang."
An Quốc khoát tay mà cười nói: "Đi đi."
"Long Giang là mảnh đất ngọa hổ tàng long, tôi biết cậu sớm đã muốn đến đó trải nghiệm."
"Người trẻ tuổi nên ở cùng người trẻ tuổi, mỗi ngày trông coi lão già này làm gì. Cậu yên tâm, nơi này có Hồ Bân, tôi không có chuyện gì đâu. Hơn nữa Triệu gia đã hẹn Hồng Môn Yến nên trước đó sẽ không phái người đến quấy rối nữa."
"Vâng! Tôi đi một chút sẽ về!" Trong mắt Truy Phong hiện lên một tia vui mừng.
Anh ta như một thiếu niên ngày nào cũng phải làm bài tập, cuối cùng cũng có thể đi ra phòng học để đi du lịch dã ngoại.
Long Giang.
Vào lúc Hoàng hôn, Mãnh Thú Sơn Trang truyền đến từng tiếng thú rống.
Mặc dù đã là mùa đông, gió núi thê lương lạnh lẽo, nhưng trong khu thú hoang lại là cảnh tượng khí thế ngất trời.
Khu A, bóng dáng một đám chó rừng đang lao vút qua bụi cỏ, chúng nhắm chuẩn mục tiêu rồi nhảy lên một cái, khởi xướng một kích trí mạng.
Mặc dù thân thể của chúng không đủ khổng lồ, nhưng tuyệt đối là ổn định chính xác hung ác.
Hơn nữa chúng am hiểu tác chiến đoàn đội.
Người bị chúng săn là hai người đàn ông to cao nhìn có vẻ thật thà, họ là Lang Trung và Thiết Tượng.
Khu B, từng tiếng sói tru vang lên. Trong đàn sói liên tục có tiếng quát lên, hai bóng hình xinh đẹp màu đỏ trông cực kỳ bắt mắt.
Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết, một người cầm kiếm gỗ, một người cầm đao gỗ.
Ánh mắt họ lạnh thấu xương, đang đánh nhau với một đám sói.
Khu C và khu D là náo nhiệt nhất.
Một đàn sư tử và mấy con mãnh hổ đang săn hai tên đàn ông cao lớn.
Hai người này tay không tấc sắt, trên người trần trụi, ánh mắt còn hung hãn hơn cả dã thú.
Nắm đấm như búa sắt của họ đập ngã sư tử mãnh hổ đang nhào tới xuống mặt đất.
Họ là Đồng Xuyên và Thiết Tí.
Kỳ lạ nhất là ở một mảnh đầm lầy.
Đao trong tay Mã Hồng Đào và Thôi Minh đều đã đổi thành đao gỗ. Họ bị một đám cá sấu vây công, không ngừng nhảy vọt như đang rèn luyện thân pháp.
Đây là đang nhảy múa trên hàm răng cá sấu.
Nếu không cẩn thận thì có thể bị cái miệng lớn đầy răng nhọn kia xé nát.
Trong tiếng vang ầm ầm, chỉ thấy trên một tảng đá trên đường có một người khồng lồ như Hạn Bạt treo một sợi xích sắt to chừng cánh tay dài mấy mét trên cổ.
Hai đầu xích sắt có treo một chiếc xe ba gác.
Trên xe chất đống thịt tươi dính máu.
Hắn kéo xe đi qua bên ngoài khu thú hoang, nhưng không ném thịt vào trong mà lại để mùi máu tươi kích thích hung tính của những dã thú kia.
Trải qua thời gian dài đối kháng, đám dã thú đó như ý thức được rằng, khi đối mặt với người xâm nhập thì chúng càng hung hãn sẽ càng có thịt ăn.
Thậm chí dã thú nào có thể đánh bại đối thủ sẽ được ban thưởng riêng.
Chỉ như vậy mới có thể làm đám dã thú đó duy trì tính công kích.
Không thì bị đánh mệt, đánh mất tính công kích thì huấn luyện không có ý nghĩa nữa.
MỌI NGƯỜI CỐ GẮNG QUA TẾT AD TĂNG CHƯƠNG NHA Ạ, GIỜ TẾT KHÔNG DỊCH KỊP Ạ
Ngày trước có một con sói lặng lẽ ẩn núp rồi đánh bất ngờ cắn trúng đùi Mai Hồng Tuyết một cái.
Sau đó nó bị ném cho ăn nguyên một phần tim phổi tươi ngon.
Tim phổi chứa máu nên là món ngon hiếm có đối với các loại thú hoang này.
Đây là ban thưởng.