Phát hiện người đến thông báo lại là Nhị Thái Bảo Liêu Kiệt. Họ ý thức được chuyện này rất quan trọng nên không dám thất lễ.
Họ lập tức thấp thỏm lo âu chạy tới từ đường.
Chờ một hồi mà vẫn không thấy cha con Triệu Thiên Nhạc hiện thân. Cả cha con Triệu Thiên Cơ cũng không lộ diện, họ càng thêm bất an.
Mãi đến khi nhìn thấy Triệu Phong dẫn Thái Bảo của gia tộc lạnh lùng đi đến thì tâm tình của họ lập tức bùng nổ.
"Triệu Phong, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Gia chủ đâu? Tam gia đâu?"
"Ngày mai là ngày kết hôn, là việc vui hiếm có của Triệu gia, chẳng lẽ có biến cố gì hay sao?"
"Triệu Phong, tại sao là cậu đến đây? Mau đi mời gia chủ đi!"
Đối diện với sự xao động của mấy tộc nhân, trong mắt Triệu Phong hiện ra một tia khinh bỉ.
Trước đó mặc dù Triệu Phong là con trai của gia chủ Triệu gia, nhưng mang danh là "Con riêng" nên những tộc nhân này chưa bây giờ nhìn thẳng vào anh ta.
Hiện tại trong mắt Triệu Phong, đám tộc nhân bình thường luôn trịnh thượng đó chính là dê đợi làm thịt.
Mà anh ta mới là con sói lộ ra răng nanh.
Anh ta hừ một tiếng rồi trực tiếp đi đến vị trí gia chủ.
Liêu Kiệt lập tức kéo cái ghế tượng trưng cho quyền uy, chỉ có gia chủ mới có tư cách ngồi ra.
Sau đó dưới ánh mắt khó mà tin nổi của mọi người, Triệu Phong thản nhiên ngồi xuống.
Một giây sau, tộc nhân sôi trào.
"Triệu Phong, cậu điên rồi sao? Còn không mau cút ra!"
"Thằng con riêng mày choáng váng hay sao? Sao dám ngồi vào cái ghế này!"
"Khốn nạn!"
"Mày muốn làm gì?"
Quần chúng phản ứng rất quyết liệt, hận không thể xông lên kéo Triệu Phong xuống rồi giẫm dưới chân chà đạp.
Triệu Phong lẳng lặng nhìn, hưởng thụ sự điên cuồng sau cùng của đám tộc nhân.
Thẳng đến tiếng nói của các tộc nhân dần dần nhỏ xuống thì anh ta mới cười lạnh một tiếng, trực tiếp gác hai chân lên mặt bàn.
Anh ta châm một điếu thuốc rồi ung dung hút một hơi, nói: "Các người nói xong chưa? Nếu xong rồi thì có phải nên đến lượt tôi nói không?"
Một lão giả tóc trắng tên là Triệu Tu cùng thế hệ với Triệu Thiên Nhạc Triệu Thiên Cơ tức giận nói: "Thằng nghiệp chướng này, rốt cuộc mày muốn làm gì? Mặc kệ mày nói gì thì tao cũng báo chuyện hôm nay cho gia chủ để trừng phạt mày thật nặng! Thực là không biết phép tắc gì!"
Triệu Phong cười ha ha, sau đó đột nhiên im bặt đi rồi lạnh lùng nói: "Hiện tại tôi công bố hai tin tức."
"Thứ nhất, cha con Triệu Khải và Triệu Thiên Cơ vì soán vị mà tạo ra tai nạn xe hại chết người thừa kế Triệu Húc. Do phụng lệnh gia chủ nên tôi đã giết cha con Triệu Thiên Cơ rồi."
"Cậu nói cái gì?" Nghe thấy tin tức này, tộc nhân lập tức hoảng sợ.
"Không có khả năng!"
"Sao lại xảy ra chuyện này?"
"Gia chủ đâu? Chúng tôi muốn hỏi ông ấy rõ ràng!"
Triệu Phong hít một ngụm thuốc lá rồi thản nhiên nói: "Sốt ruột cái gì, tôi còn chưa nói xong mà. Gia chủ của các người, cũng chính là cha ruột tôi - Triệu Thiên Nhạc - Bởi vì quá đau đớn nên đột nhiên phát bệnh cấp tính, không kịp trị liệu nên đã chết rồi."
Cái gì?
Tin tức này còn chấn động hơn chuyện cha con Triệu Thiên Cơ soán vị bị giết.
Cả đám tộc nhân chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ong ong, há to miệng, cả buổi vẫn không phản ứng kịp.
Triệu Phong nói tiếp: "Chuyện thứ nhất đã tuyên bố xong. Hiện tại tôi tuyên bố chuyện thứ hai."
"Quần long không thể không có người đứng đầu, Triệu gia cũng không thể một ngày không chủ. Thân là con trai của gia chủ, tôi không thể đổ trách nhiệm chấn hưng Triệu gia cho người khác được, cho nên tiếp theo tôi sẽ kế thừa vị trí gia chủ, đồng thời cưới Lưu Thanh Dao vào ngày mai."