"Mày nói cái gì?" Nghe Tần Thiên nói xong, Mã Kim Long sửng sốt một chút, như thể đang nhìn thấy kẻ ngu, cười đến mức chảy nước mắt.
"Họ Tần kia, đây chính là lời giải thích của mày à?"
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Đây là điểm mấu chốt của tao!"
"Khốn nạn!"
"Dám bất kính với cậu Mã, tao giết mày!" Hoàng Phong nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức muốn ra tay.
"Khoan hãy đụng đến hắn!" Mã Kim Long tức giận nói: "Tần Thiên, không phải mày gan lắm sao?"
"Vì vợ, mày dám đơn độc đến uống rượu mời của tao."
"Được, vậy giờ tao sẽ cho mày xem thử một chút, chuyện gì sẽ xảy ra với vợ của mày."
Cậu ta lấy điện thoại ra, bấm gọi videocall.
"Viên Bộ, có thể hành động rồi."
"Ngoài ra, tôi muốn phát sóng trực tiếp hiện trường."
"Rõ!" Viên Bộ dẫn người mai phục bên ngoài khách sạn, lập tức vung tay lên mang theo mấy tên thuộc hạ hung hăng vọt vào trong.
"Thưa ngài, ngài muốn thuê phòng sao?"
Nhân viên phục vụ khách sạn lập tức mỉm cười nghênh đón.
"Cút ngay!" Thuộc hạ đứng bên cạnh Viên Bộ đá bay nhân viên phục vụ ra ngoài.
Bảo vệ khách sạn bị kinh động, lập tức lao tới.
"Người nhà họ Mã làm việc, ai dám tiến lên, giết không tha!"
Sắc mặt Viên Bộ u ám, nhìn trông như sát thần. Mấy người phục vụ và bảo vệ nghe thấy là người của nhà họ Mã thì đều sợ đến mức mặt mày trắng bệch, lập tức tránh xa.
Thấy cảnh tượng này, Mã Kim Long đắc ý cười ha ha.
"Tần Thiên, bọn họ đến bắt vợ của mày đấy. Thế nào, giờ đã sợ chưa?"
"Bây giờ mày nên mật báo cho vợ mày biết, bảo cô ta mau chóng chạy đi, có khi vẫn còn kịp đấy."
"Chỉ có điều, ở trong thành phố Cẩm Hồ này, dù chạy đến đâu thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tao đâu."
Nhưng không ngờ nhìn thấy cảnh này Tần Thiên lại vẫn nhàn nhã hút thuốc, tuyệt nhiên không hề lo lắng chút nào.
Rất nhanh, Viên Bộ đã mang theo mấy tên thuộc hạ đi vào thang máy, lên đến tầng tám.
Bọn họ như hổ như sói, lao thẳng về phía căn phòng ở cuối hành lang.
Nghĩ đến Tô Tô xinh đẹp sắp rơi vào trong tay mình, Mã Thiên Minh kích động đến mức hai mắt tỏa sáng.
"Tần Thiên, mày mở to mắt cho ra mà nhìn cho kỹ đi!"
"Vợ mày sắp trở thành người của bọn tao rồi!" Hắn ta kích động nói.
Chuyện đến nước này rồi, Lưu Xán ngồi bên cạnh mặt mày tái xanh, nhưng nhìn sang Tần Thiên thì lại vẫn đang thong thả hút thuốc, chẳng hề vội vàng.
Ông ấy không hiểu, rốt cuộc Tần Thiên muốn làm trò gì. Lẽ nào ngay cả vợ mình mà hắn cũng không để ý sao?
Trong nháy mắt, đám người Viên Bộ đã lao tới cánh cửa của căn phòng cuối cùng.
Đúng vào lúc này, có hai người đàn ông trung niên cao to mặt mày chất phác đứng chắn trước mặt bọn họ.
Sau cuộc trò chuyện đơn giản, qua video có thể nhìn ra đám người Viên Bộ hoàn toàn không coi hai người đàn ông trung niên cao to này ra gì.
Một tên đầu trọc mắt tam giác trong số đó đẩy người đàn ông trung niên kia tránh ra, đưa tay lên gõ cửa.
Bỗng, ánh dao hiện ra!
Người đàn ông trung niên nhìn trông giống một anh nông dân lương thiện bị gã vừa đẩy ra này đột nhiên rút dao.
Roẹt một tiếng, đám người Mã Kim Long ở bên này còn chưa kịp phản ứng lại.
Chỉ thấy ánh dao lướt qua, máu me tung tóe!