Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân là người đứng đầu mười ba Thái Bảo của Triệu gia, tiền lương cơ bản hàng năm của Thi Duyên Trung đã hơn một ngàn vạn.

Nhưng ông ta lại ở nơi đơn sơ như thế thì có thể thấy được ông ta là một người rất giản dị khiêm tốn.

Triệu Thiên Nhạc nhìn vật nhớ người, lại đỏ mắt lên lần nữa.

Ông ta dạo một vòng trong phòng, căn bản không phát hiện chứng cớ gì.

"Hiện tại các người còn gì để nói?" Ông ta nhìn chằm chằm Lỗ Tín và Nghiêm Khoan, sát khí dâng trào.

"Gia chủ, mau tới đây, nơi này có một cái cửa ngầm." Nơi xa, Liêu Kiệt bỗng hô lên một tiếng.

Đám người vội vàng chạy đến.

Chỉ thấy Liêu Kiệt dùng tay nhẹ nhàng nhấn một cái lên chỗ lòi ra ở giá sách.

Sau đó cả giá sách bắt đầu chuyển động.

Bên trong rõ ràng là một căn phòng bí mật.

Một chiếc đèn chong chiếu sáng xuống làm đám người thấy rõ được những thứ bên trong, ai cũng kinh ngạc há to miệng.

Ở giữa bàn là một chồng gạch vàng thật lớn.

Trên những cái kệ chung quanh chất đống vô số tiền mặt mới tinh và các loại bảo thạch.

Tính sơ qua thì tổng giá trị cũng trên năm trăm triệu, đã vượt xa thu nhập bình thường của Thi Duyên Trung.

"Khốn nạn!" Triệu Thiên Cơ tức giận đến tung chân đá lăn tường gạch vàng.

Ông ta nhìn Triệu Thiên Nhạc mà cắn răng nói: "Anh hai, đây là Đại Thái Bảo mà anh tin tưởng nhất đó sao? Vừa thua năm thành phố, nội bộ lại thành ra như vậy, anh làm gia chủ cái kiểu gì vậy?"

"Ngày mai trong hội nghị gia tộc, tôi hi vọng anh sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!"

Nói xong, ông ta tức giận rời đi.

Mấy tộc nhân khác cũng lộ ra ánh mắt khác thường. Cho dù người của phe Triệu Thiên Nhạc thì hiện tại cũng không biết nên nói cái gì.

"Gia chủ, ngài nghỉ ngơi thật đi, chúng ta sẽ thương lượng lại trong hội nghị gia tộc ngày mai."

Họ nhao nhao rời đi.

Triệu Thiên Nhạc có vẻ đột nhiên già nua rất nhiều.

Ông ta thua ở Vọng Giang Lâu, về đến nhà thì trợ thủ đáng tin nhất lại thành ra như vậy.

Giờ khắc này, ông ta thật sự cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai.

"Cha, cha nhất định phải giữ gìn sức khoẻ! Đều là con sai, con không nên lắm miệng đi hỏi Thi Duyên Trung. Nếu con không hỏi thì ông ta sẽ không thẹn quá hoá giận, cũng sẽ không có những chuyện này." Triệu Phong bày ra vẻ mặt hối hận.

Triệu Thiên Nhạc cười khổ, thấp giọng nói: "Phong Nhi, con không sai. Là cha trách oan cho con. Được rồi, các người đều đi nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì ngày mai lại bàn trong hội nghị gia tộc."

"Vâng, con xin cung tiễn cha, xin tiễn anh Húc!"

Sau khi bọn người Triệu Thiên Nhạc và Triệu Húc rời đi thì Triệu Phong chậm rãi ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt kinh sợ lúc nãy đột nhiên lộ ra nụ cười tràn ngập ác độc âm hiểm.

"Liêu Kiệt, anh thấy rồi đúng không? Chỉ cần anh trung thành với tôi thì tôi cam đoan rất nhanh anh sẽ có được tài sản như vậy."

Trong mắt Liêu Kiệt hiện ra một tia tham lam, hắn ta kích động nói: "Thật vinh hạnh được cống hiến sức lực cho Phong công tử!"

"Phong công tử, bước kế tiếp ngài chuẩn bị làm sao? Ngài bảo chúng tôi cố ý thua Tần Thiên, chẳng lẽ thật sự giao năm thành phố này ra sao?"

Triệu Phong cười lạnh và nói: "Sở dĩ tôi bảo các người thua, thứ nhất là vì đả kích Triệu Thiên Nhạc. Hiện tại ông ta nhất định sẽ chịu áp lực từ cả gia tộc, chỉ như thế mới có thể trọng dụng tôi."

"Thứ hai, Tần Thiên muốn năm thành phố này sao? Giỏi thì hắn cứ tới lấy! Tin rằng đến lúc đó tôi cũng vừa trở thành gia chủ của Triệu gia. Không có gì bất ngờ xảy ra thì trong gia tộc nhất định sẽ có người không phục. Tôi sẽ dùng đầu của Tần Thiên để chặn miệng họ."

Liêu Kiệt thở một hơi, thấp giọng mà nói: "Bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý. Phong công tử cao minh! Cũng chỉ có người ưu tú như Phong công tử mới có thể làm rạng danh Triệu gia!"

"Chúng tôi rất vinh hạnh được đi theo Phong công tử."

Triệu Phong cười lạnh và nói: "Hiện tại mười ba Thái Bảo còn lại tám người. Liêu Kiệt, còn có mấy người không chịu về phe chúng ta?"

Liêu Kiệt lập tức nói: "Lý Chí Kiên, Mã Thông. Còn có một người là Tứ Thái Bảo Giang Hạc, trước mắt hắn đang không ngừng dao động. Tôi cảm thấy là chúng ta còn chưa đủ mạnh tay. Xin công tử cho tôi thêm một chút thời gian, tôi cam đoan có thể thuyết phục được Giang Hạc."

Triệu Phong cười lạnh và nói: "Có thể làm việc cho chúng ta tức là bạn. Không thể tức là kẻ địch, anh biết nên làm thế nào đúng không."


Trong mắt Liêu Kiệt bắn ra một tia sát khí: "Xin công tử yên tâm, tôi biết nên làm thế nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK