Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Chí Kiên và Mã Thông chửi ầm lên.

"Triệu Phong, thằng khốn nạn mày dám uy hiếp cha ruột của mình, mày không bằng heo chó!"

"Triệu Phong, giờ tỉnh ngộ còn kịp đấy!"

"Còn có Liêu Kiệt, rốt cuộc thằng con riêng cho các người lợi ích gì mà các người lại phản bội gia chủ! Các người đều điên rồi sao?"

Liêu Kiệt cười lạnh nhìn về phía Triệu Phong.

Triệu Phong thản nhiên nói: "Giết đi."

Tiếng nói vừa dứt, mấy người cùng ra tay chém chết Lý Chí Kiên và Mã Thông.

Máu tươi bắn tung tóe lên mặt Giang Hạc, hắn ta bị dọa nhắm mắt lại kêu to.

Liêu Kiệt đích thân giao thanh đao dính máu vào tay Giang Hạc rồi cười lạnh và nói: "Anh Giang Hạc, tôi cảm thấy anh là tuấn kiệt thức thời. Hiện tại tỏ thái độ đi."

"Nếu như chịu quy phục Phong thiếu gia thì giao ra công trạng gia nhập."

"Nếu như không chịu thì nể tình chúng ta làm anh em nhiều năm, tôi không đành lòng xuống tay với anh. Anh tự vẫn đi."

Sắc mặt Giang Hạc trắng bệch, hắn ta cắn răng rồi bỗng hô to một tiếng, đâm một đao vào bụng Triệu Thiên Nhạc.

Triệu Thiên Nhạc kêu thảm một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.

"Thằng khốn nạn! Mày táng tận lương tâm!" Nhìn thấy Triệu Phong đắc ý cười lạnh trên sườn núi, Triệu Thiên Nhạc như hoá điên mà nhào tới.

Triệu Phong tung một chân đá Triệu Thiên Nhạc ngã lăn, nắm lấy đầu ông ta rồi điên cuồng đập lên bia mộ của Vương Bình.

Mãi đến khi đầu Triệu Thiên Nhạc đầy máu, giọng nói dần dần yếu đi thì anh ta mới buông.

Triệu Thiên Nhạc còn chưa chết, đang trừng to mắt hấp hối nhìn Triệu Phong.

Triệu Phong chùi máu trên tay, châm một điếu thuốc rồi như chợt nhớ tới cái gì mà cười nói với Triệu Thiên Nhạc: "Đúng rồi, có một chuyện quên nói với ông. Đứa con trai quý báu Triệu Húc của ông là do Triệu Khải tìm người đụng chết thật. Nhưng ông biết là ai đưa ra ý tưởng này cho Triệu Húc không?"

Ý thức được cái gì, Triệu Thiên Nhạc mở to miệng, hai mắt đỏ bừng như muốn cắn xé Triệu Phong.

Triệu Phong cười ha ha: "Không sai, chính là tôi, là đứa con riêng bị tất cả mọi người xem thường này!"

"Tôi mượn tay Triệu Khải giết Triệu Húc; lại lợi dụng cái chết của Triệu Húc để diệt trừ Triệu Khải. Triệu Thiên Nhạc, ông nói kế sách này có tuyệt không?"

"Triệu Thiên Cơ chết rồi, ông cũng phải chết ngay thôi. Huyết thống cao quý của Triệu gia các người chỉ có thể do đứa con riêng này truyền thừa thôi. Triệu Thiên Nhạc, ông nói xem có phải tôi rất lợi hại không?"

Triệu Thiên Nhạc tức giận sôi sục, phun một ngụm máu tươi ra rồi chết ngay trước mộ Vương Bình.

Liêu Kiệt do dự một chút rồi thấp giọng nói: "Phong thiếu, ban đầu không phải muốn giữ lại Triệu Thiên Nhạc, mượn miệng ông ta để thừa nhận vị trí người thừa kế của ngài sao?"

"Hiện tại Triệu Thiên Nhạc chết rồi, chuyện này làm sao bây giờ? Nếu ngài cưỡng ép leo lên thì tôi sợ sẽ có người không phục."

Triệu Phong cắn răng nói: "Tôi vốn muốn để con chó già này sống lâu mấy ngày. Không ngờ ông ta không biết điều như thế."

"Chết thì chết đi, dù không có Triệu Thiên Nhạc thừa nhận thì trong Triệu gia cũng không có ai ngăn cản tôi leo lên được!"

"Liêu Kiệt, ông đích thân dẫn người đi thông báo với tất cả dòng họ của Triệu gia, không được thiếu ai cả, tất cả đều đến từ đường họp, cứ nói có chuyện cực kỳ quan trọng đi."

"Đã rõ! Đi!" Liêu Kiệt vung tay lên, dẫn người rời đi.

Buổi tối hôm nay nhất định là một đêm không ngủ đối với Triệu gia.

Những người tương đối xa rời trung tâm quyền lực còn không biết biến cố đã xảy ra. Họ vẫn đắm chìm trong sự vui mừng của cuộc hôn nhân ngày mai.

Còn những tộc nhân hơi cao cấp hơn dù biết đã xảy ra chuyện không may, nhưng bởi vì tin tức bị phong tỏa quá nghiêm ngặt nên họ cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì.

Họ chỉ có thể lo lắng bất an chờ đợi.


Mãi đến khi bị người ta gõ cửa thông báo đi đến từ đường họp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK