Trong đêm tối, hơn chục chiếc xe đang phi như điên.
Cuối cùng rời khỏi ranh giới Long Giang, sau khi chạy thêm trăm km nữa là có thể vào tỉnh Vân Xuyên. Vào Vân Xuyên là địa bàn của mình, Thiên Vương Lão Tử cũng không dám đụng vào hắn ta.
Triệu Húc thở phào nhẹ nhõm. Có điều nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay, mắt hắn ta đỏ ngầu, gầm lên:
"Khốn nạn!"
"Tần Thiên, tao thề, tao vĩnh viễn không đội trời chung với mày!"
"Nếu không giết được mày, tao không phải họ Triệu!"
Bên cạnh là Viên Hổ đã bị gãy một chân, sắc mặt tái nhợt.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng căm hận.
"Thiếu gia, việc này nhất định phải báo cáo lên gia chủ!"
"Thập Tam Thái Bảo, vẫn còn lại mười người."
"Chỉ cần gia chủ ra lệnh, tôi tình nguyện làm tiên phong!"
"Tuy tôi đã bị gãy một chân, nhưng cho dù có chết, tôi cũng phải cắn đứt một miếng thịt của Tần Thiên!"
Triệu Húc đang định nói gì đó thì đột nhiên nhận được điện thoại của thuộc hạ ở Vân Xuyên.
"Mày nói gì cơ?"
“Viên Lang chết rồi?” Hắn ta há hốc miệng kinh ngạc.
“Em ba?” Hốc mắt Viên Hồ lập tức đỏ hoe: “Mau nói đi, là ai làm?”
"Không phải em ba đang ở tổng bộ sao? Ai dám ra tay?"
Triệu Húc nuốt khan nói: "Nghe nói Viên Lang đến hộp đêm uống rượu, uống say không nhìn rõ đường, đang đi giữa đường thì bị xe tông chết."
Viên Hổ suýt ngất xỉu.
"Tần Thiên!"
"Nhất định là Tần Thiên đã ra tay!"
"Hắn không chỉ phục kích chúng ta ở Long Thành, còn phái người tới đại bản doanh của chúng ta!"
"Dừng xe!"
"Tôi muốn quay lại liều mạng với hắn!"
Anh em nghĩa nặng tình sâu. Bây giờ hai em trai của mình đã chết dưới tay Tần Thiên, Viên Hồ thật sự phát điên rồi.
Anh ta muốn liều chết với Tần Thiên.
Lúc này, Triệu Húc lại vô cùng bình tĩnh.
"Viên Hổ, anh không thể chết!"
"Anh phải sống sót trở về và giải thích rõ ràng mọi chuyện với cha tôi!"
“Ông ấy giao ba anh em các người cho tôi, bây giờ chưa đầy một tháng, nếu chết hết thì tôi biết ăn nói thế nào đây?”
Viên Hổ im lặng.
Anh ta biết nếu ba anh em họ đều chết, Triệu Húc ở nhà họ Triệu sẽ không còn chút thể diện nào.
Cũng đủ chứng minh Triệu Húc không có năng lực.
"Anh yên tâm đi!"
"Quay về báo cáo với cha tôi, cho dù mười Thái Bảo phải cùng nhau ra tay, tôi nhất định phải san bằng Long Giang!"
"Trả thù cho anh em của anh!"
Triệu Húc bắt đầu an ủi Viên Hổ.
Bây giờ Viên Hổ đã coi như phế nửa người rồi, không có khả năng chiến đấu nhưng sự sống sót của anh ta lại là cái khố chữa thẹn cuối cùng của Triệu Húc.
Vì vậy, hắn ta sẽ không để Viên Hổ chết trước khi anh ta hoàn toàn mất đi giá trị sử dụng.
Trên đường núi tối tăm, đột nhiên từ sườn đồi bên cạnh truyền đến một loạt âm thanh uỳnh uỳnh. Vài tảng đá lăn xuống đập nát chiếc xe phía trước, cả đoàn xe nối đuôi nhau và đâm vào nhau.
Triệu Húc đập đầu vào chỗ tựa lưng, suýt nữa ngất xỉu.
"Có chuyện gì vậy?"
"Các người lái xe thế nào vậy?"
Hắn ta vừa nói một câu, Viên Hổ đột nhiên gào lên: "Không ổn rồi!"
"Thiếu gia mau đi thôi!"
Cùng lúc đó nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen che mặt từ sườn núi lao xuống.
Bọn họ như hổ xông vào đám cừu, trên tay cầm trường đao và bắt đầu một cuộc tàn sát đẫm máu.
Dưới sự bảo vệ liều mạng của Viên Hổ, cuối cùng Triệu Húc mới có thể thoát ra ngoài.
"Viên Hổ, mau đi thôi!"
"Mau lên xe!"