Gió biển thổi ào ào, tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn chằm chằm về người đàn ông nước ngoài đang chạy trên hải đảo.
''Michelle, chính là CEO của Thiên Phú tư bản sao? Không ngờ dự án này của tôi lại khiến anh ấy chú ý!'' Tô Văn Thành kích động.
''Michelle! Michelle!''
Biết được thân phận của Michelle, những người lập nghiệp điên cuồng hô to với màn hình.
Trên màn hình, Michelle chạy đến bờ biển, đi đến một mỏm đá.
Có thể thấy trên tảng đá gần bờ biển có một người đàn ông mập mạp đang ngồi câu cá.
"Liễu Thanh, Chu tổng của tổng bộ muốn gặp cô!"
"Chu tổng!" Michelle vô cùng cung kính đưa điện thoại cho người đàn ông đang ngồi trên mỏm đá gần biển thả câu.
Người đàn ông vừa trắng lại vừa béo, nhìn rất giống Phật Di Lặc.
Lúc cười lên hai mắt gần như chỉ còn một đường nhỏ.
Nhưng ánh mắt lại chứa ánh sáng khiến người ta sợ hãi.
Đây mới là khí thế của người thực sự cầm quyền.
"Chu tổng!" Liễu Thanh run lên một cái, cô ta vội vàng đứng lên, cung kính cúi đầu chào hỏi.
Chu tổng híp mắt cười: "Liễu Thanh, tôi đã từng nghe Michelle nhắc về cô, biết cô không tệ."
"Lần này phái cô đi Long Giang cũng là một khảo nghiệm mà tổng bộ giao cho cô."
"Không ngờ cô lại khiến tổng bộ thất vọng."
"Chu tổng!" Đầu Liễu Thanh càng cúi thấp hơn, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Nhưng cô ta cắn răng nói: "Liễu Thanh không hiểu. Mời Chu tổng chỉ rõ!"
Chu tổng cười lạnh nói: "Đồ của Tô Văn Thành chính là giả. Mặc dù phương thuốc của anh ta là thật nhưng đó là đánh cắp thành quả lao động của cô Tô."
"Liễu Thanh, cô đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Bây giờ tổng bộ quyết định chuyển cô xuống Long Giang."
"Giúp đỡ cô Tô, đưa Tô Ngọc Cao vào sản xuất cho tốt đi. Đầu tư một tỷ sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản công ty cô Tô."
"Nếu như không đủ, lúc nào cô cũng có thể yêu cầu tổng bộ. Tôi chỉ có một câu, đối với việc đầu tư cho cô Tô, bên trên của chúng ta nói không có giới hạn."
"Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu như làm không tốt thì vĩnh viễn không cần quay về."
Liễu Thanh chấn kinh ngẩng đầu, kinh ngạc không nói ra lời.
Cô ta uất ức, khuôn mặt đầy nước mắt, muốn thay mình biện hộ thì thấy Chu tổng dường như buồn ngủ, ông ấy đột nhiên cúi đầu.
Giống như một pho tượng Phật Di Lặc trên bờ biển.
Sau đó video kết thúc.
Không ai chú ý đến, cái cúi đầu của Chu tổng đang hướng về một người đàn trong hội trường, Tần Thiên.
Cái này chính là sự ân cần cung kính hỏi thăm của ông ấy đối với chủ nhân cách xa vạn dặm của mình.
Xảy ra chuyện gì?
Ông chủ của trụ sở chính Thiên Phú Tư Bản đích thân gọi video từ nước ngoài chỉ định Tô Tô?