Thiết Ảnh rời khỏi nhà tổ của Tần gia rồi đi đến Đồng Tỉnh Vương phủ.
Chỉ thấy một loạt hộ vệ đứng ở cửa, ai cũng mang vẻ mặt trang nghiêm, sát khí dâng trào.
Trên lớp áo trước ngực họ đều thêu một con rồng nhỏ màu đen.
Đây chính là Long Vệ danh tiếng vang dội giống như Ngự Lâm quân của Tần gia, được lão Thái Quân trực tiếp dẫn dắt.
"Thiết Vương, lão Thái Quân có nói trong lúc Đồng Tỉnh Vương bị giam lỏng, không có lệnh của bà thì không ai được ra vào Đồng Vương Phủ. Nếu anh không có lệnh của lão Thái Quân thì mời về đi."
Người nói chuyện là một người trung niên sắc mặt đen nhánh. Ông ta mặt không cảm xúc, đôi mắt sáng như lưỡi đao.
Đó là thủ lĩnh của Long Vệ, Long Lân.
Địa vị của Long Lân ở Tần gia rất đặc thù. Ông ta không chỉ là thủ lĩnh của Long Vệ mà đồng thời còn là con nuôi của lão Thái Quân.
Cho nên ông ta có thể không e dè cản Thiết Ảnh Vương quyền cao chức trọng lại.
Thiết Ảnh khoát tay nói: "Được rồi được rồi. Đồng Tỉnh Vương đã được giải trừ hiềm nghi thông đồng với Tần Thiên, lão Thái Quân đã nói từ giờ trở đi ông ấy được tự do. Các người có thể rồi đi."
"Đúng rồi Long Lân, tâm tình của lão Thái Quân không tốt. Ông là con nuôi của bà, có thể đi thăm bà ấy xem."
Ánh mắt Long Lân run lên, trầm giọng nói: "Ai dám làm lão Thái Quân tức giận? Tôi làm thịt hắn!"
Thiết Ảnh lộ ra vẻ mặt quái dị: "Là cháu trưởng của bà ấy, đại thiếu gia của Tần gia. Ông dám giết không?"
"Ý anh là Tần Thiên phế vật?" Long Lân kinh ngạc.
Thiết Ảnh vỗ nhẹ bả vai Long Lân rồi cười nói: "Hiện tại hắn đã không còn là phế vật nữa. Cả Bôn Lôi Thủ cũng thua dưới tay Tần Thiên, nghe nói bọn Giải Câu bị hắn dùng một đao chém chém trong chớp mắt. Long Lân, ông gặp đối thủ rồi."
Nói xong, hắn ta trực tiếp đi vào Đồng Vương Phủ.
Long Lân nhíu mày, trong mắt bùng nổ sát khí.
"Đi!" Ông ta vung tay lên, dẫn thủ hạ Long Vệ đi gặp Đổng Sương Quân.
Trong Ngũ Vương thì Thiết Ảnh và Đồng Tỉnh Vương có quan hệ không tệ. Bởi vì lúc trước hắn ta ngồi được vào vị trí này là do được Đồng Tỉnh trợ giúp.
Cho nên hắn ta vô cùng quen thuộc với Vương phủ này.
Sau khi không cho người hầu thông báo, hắn ta đi vào hậu hoa viên theo lối cũ.
Lúc này thời tiết Tây Bắc rất ác liệt rét lạnh, nhưng trong một căn phòng ấm của hậu hoa viên lại xuân ý dạt dào.
Thậm chí có hoa sơn trà chỉ sống được ở Giang Nam đang nở rộ.
Một lão giả có mái tóc hoa râm, thân hình cao lớn đang mặc quần áo ở nhà, nhìn như một người làm vườn vất vả cần cù đang khom người chuyên tâm chăm sóc mấy bồn lan Quân Tử.
Thiết Ảnh nhịn không được cười nói: "Đồng Tỉnh Vương danh tiếng lẫy lừng bị tống giam làm cả Tây Bắc lòng người rung sợ. Người trong cuộc là ông lại rất thích thú. Ông thật sự không sợ lão Thái Quân bảo Long Lân giết mình sao?"
Đồng Tỉnh không ngẩng đầu mà cười nói: "Giết thì giết, có sao đâu. Tôi sống đến tuổi này rồi, việc gì cũng đã sớm nhìn thấy rồi. Chết sớm chết muộn không có gì tiếc nuối. Chỉ tiếc cho mấy bồn hoa lan của tôi thôi."
"Anh Thiết Ảnh, anh nhận mệnh đến ban chết cho tôi sao? Uống thuốc hay là thắt cổ, thôi anh dứt khoát cho tôi một đao đi, tôi sẽ không nhíu mày lấy một cái. Nhưng mấy bồn hoa lan của tôi thì làm phiền anh chăm sóc giúp."
Thiết Ảnh tức giận nói: "Đừng nói những lời không may đó!"
"Ông ung dung thản nhiên như vậy là vì đã sớm biết sớm muộn gì lão Thái Quân cũng sẽ đặc xá cho ông đúng không?"
"Được rồi, chúc mừng ông. Lão Thái Quân đã nói giải trừ hiềm nghi đối với ông, về sau sẽ y như trước kia. Bà ấy còn nói đã trách oan lão Đồng Tỉnh Vương nên bảo tôi xin lỗi ông."
Đồng Tỉnh vội vàng nói: "Không được! Anh Thiết Ảnh, anh và tôi nhận được ân điển của Tần gia mới có vinh quang như vậy. Thứ cho tôi nói thẳng, từ lúc gia nhập Tần gia thì chúng ta đã thề đời này sống là người của Tần gia, chết là quỷ của Tần gia."
"Cho nên sống chết gì tôi cũng không thèm để ý."