Tổng cộng có ba mươi tên sát thủ nổi tiếng hàng đầu quốc tế. Trần Nhị Cẩu Và Nhiếp Thanh Long bộc phát sức mạnh to lớn, mặc dù đã làm hơn mười tên bị trọng thương.
Nhưng mà dù sao sức mạnh của hai người bọn họ vẫn quá yếu.
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã bị bao vây lại lần nữa, hai người lưng tựa lưng, tự thân chiến đấu.
Sau đó, không thể tránh khỏi, hai người lại từng bước bị ép quay về trong sơn cốc.
Dường như những tên sát thủ kia nhận được mệnh lệnh, chúng không truy sát nữa, mà lại biến mất vào xung quanh sơn cốc, gió tuyết che phủ dấu chân của bọn chúng cùng với vết máu trên mặt đất.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhiếp Thanh Long thở dài, nói: "Nhị Cẩu, sao anh lại ngốc thế chứ!
"Nếu lúc nãy anh mà chạy thì chẳng phải chuyện này đã xong rồi sao?"
Trần Nhị Cẩu cười đáp: "Bớt nói nhảm đi!"
"Anh nói xem, cả hai chúng ta cùng chết trong đêm nay, có kích thích không chứ hả?"
"Lão Nhiếp, hay là chúng ta ôm nhau một cái? Ôm nhau chờ chết, chờ tới khi thi thể bị phát hiện, anh đoán xem mọi người sẽ nghĩ thế nào?"
"Cút!" Mặt mày Nhiếp Thanh Long xám xịt, nghiến răng nói: "Sắp chết đến nơi mà còn muốn lợi dụng ông đây!"
"Ông đây có là người chết vì tình thì cũng chết cùng mấy chị gái hoa tulip kia."
Trần Nhị Cẩu thở dài: "Anh nói thế, lại làm tôi nhớ đến mấy món đồ Victoria's Secret của tôi đó."
Hai người nhìn nhau một cái, rồi cùng bật cười.
Lúc này đây, đối với bọn họ mà nói thì sống chết đã chẳng còn gì đáng sợ.
Đến cả những tên sát thủ máu lạnh đang mai phục xung quanh sơn cốc kia, thậm chí cả tên Độc Sư khó lường đó cũng không khỏi xúc động trước những người hào sảng đã bất chấp sự sống và cái chết như bọn họ.
Không còn hy vọng phá vòng vây, Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long chỉ có thể áp dụng chiến lược cuối cùng. Đó chính là, tu luyện ngay tại chỗ.
Cũng may mà gió tuyết trong sơn cốc không lớn lắm, bọn họ tựa lưng vào nhau ngồi chung phía sau một tảng đá, cẩn thận giữ lại chút máu nóng cuối cùng trong lòng.
Chút máu nóng này chính là cơ hội sống duy nhất của bọn họ.
Đợi đến khi máu nóng ấy trở nên lạnh lẽo, thì đó cũng chính là dấu chấm hết của cuộc đời.
Chẳng bao lâu sau, người bọn họ đã bị tuyết trắng bao trùm. Cái lạnh như băng xâm nhập vào phần lớn cơ thể, từ từ tấn công vào trái tim.
Chút máu nóng cuối cùng trong tim như ngọn đèn dầu, dường như cũng cảm nhận được gió lạnh xâm nhập vào, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Ngay đúng lúc này, một tiếng thét dài phá vỡ màn đêm.
Những ngọn núi vọng lại, mênh mông cuồn cuộn.
"Thủ lĩnh?" Nghe thấy âm thanh đó, Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thành Long đều cùng chấn động, họ đột nhiên mở mắt, vẻ mặt kích động.
"Lão Nhiếp, tôi không nghe lầm chứ?"
"Có phải là ảo giác không vậy?" Trần Nhị Cẩu nắm thật chặt cánh tay Nhiếp Thành Long, không thể tưởng tượng nổi.
Ý thức của Nhiếp Thành Long cũng có hơi mơ hồi, nói: "Sao thủ lĩnh lại tới đây? Không phải chúng ta đang nằm mơ đó chứ?"
Tiếng nói vừa dứt, dưới núi lại vang lên thêm một tiếng thét dài nữa. Sau đó một bóng đen phóng lên trên trời, nhảy lên sơn cốc.
"Thủ lĩnh!"
Nhìn thấy bóng hình quen thuộc, Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thành Long đều kích động đứng dậy muốn lao tới.
Nhưng mà bọn họ đã bị đông cứng. Hai chân tê dại, đi chập chững mấy bước rồi ngã xuống đất.
Tần Thiên nhìn thấy hai anh em chật vật trong sơn cốc, thấy bọn họ còn sống, cuối cùng hắn cũng thở phào một hơi.
Một giây sau, cả gương mặt hắn còn lạnh lẽo hơn cả ngọn núi tuyết cao vạn trượng này!