"Lão Ngũ, đi mang Triệu Tứ tới."
"Vâng!"
Lão Ngũ hận không thể lập tức tìm ra gián điệp để báo thù cho anh em đã chết, vì thế gã lập tức xông ra ngoài như một cơn gió.
Rất nhanh, lão Ngũ đã trở về.
Nhìn thấy dáng vẻ của gã, Triệu Khải lấy làm kinh hãi: "Chuyện gì vậy? Triệu Tứ đâu?"
Sắc mặt lão Ngũ tái xanh, phẫn nộ khiến mức gương mặt biến dạng.
"Không thấy Triệu Tứ đâu cả. Tôi tìm được cái này trong phòng hắn."
Nhìn thấy một hộp xì gà trong tay lão Ngũ, Triệu Phong lấy làm kinh hãi, lớn tiếng nói: "Đây không phải loại xì gà Triệu Húc thích nhất sao?"
"Cả nhà họ Triệu chỉ có hắn hút, sao lại xuất hiện trong phòng của Triệu Tứ?"
"Chẳng lẽ —— "
"Khốn nạn!" Triệu Khải tức giận đến đập nát bình hoa bên cạnh.
Mắt anh ta đỏ lên và nói: "Triệu Tứ, đồ chó, dám gạt tao! Hắn sốt ruột nịnh bợ tao như vậy thì ra là vì làm nội gián cho Triệu Húc!"
"Lão Ngũ, tìm hắn cho tao! Hắn có lên trời xuống đất thì tao cũng muốn chém hắn thành muôn mảnh!"
Mãi đến hừng đông, Triệu Khải phát động tất cả mọi người dưới tay tìm kiếm Triệu Tứ như điên, nhưng lại không có chút manh mối nào.
Đến hừng đông, Triệu Phong bất đắc dĩ nói: "Anh Khải, thứ cho em nói thẳng. Em cảm thấy Triệu Tứ nhất định đã bị Triệu Húc giấu đi rồi. Lúc này anh không thích hợp trực tiếp khai chiến với Triệu Húc."
Triệu Khải muốn nói cái gì đó nhưng đại quản gia của gia tộc lại đột nhiên gọi điện thoại tới.
Giọng nói của đại quản gia trong điện thoại cực kỳ nghiêm túc.
Gia chủ hạ lệnh yêu cầu tất cả tộc nhân nhà họ Triệu đến từ đường họp vào 10h trưa, có chuyện quan trọng cần thảo luận.
Triệu Khải bình tĩnh lại, có chút lo lắng mà nói: "Tao tự tiện phái người ám sát An Quốc mà còn thất bại. Triệu Húc nhất định sẽ lấy chuyện này để công kích tao. Triệu Phong, mày cảm thấy tao nên làm gì?"
Triệu Phong lập tức nói: "Anh Khải không cần lo lắng. So với sai lầm của Triệu Húc thì chút chuyện này của anh căn bản không coi là gì."
"Đừng quên lần trước trong hội nghị gia tộc Triệu Húc đã nói lớn tiếng trước mặt mọi người rằng sẽ chiếm được Nam Giang trong vòng ba tháng. Hiện tại một tháng trôi qua mà chẳng những không có chút tiến triển nào, còn tổn thất ba vị Thái Bảo. Em nghĩ gia chủ tổ chức hội nghị khẩn cấp này chủ yếu là vì thảo luận chuyện của Triệu Húc."
Triệu Khải cười lạnh và nói: "Mày nói cũng nhắc nhở tao. Triệu Phong, mày trở về chuẩn bị một chút. Chờ đến hội nghị gia tộc thì mày nhất định phải đứng về phía tao!"
"Yên tâm đi anh Khải! Em vĩnh viễn ủng hộ anh!"
Triệu Phong trở lại chỗ ở của mình.
Mặc dù anh ta cũng là con cháu nhà họ Triệu, nhưng căn bản không được coi trọng.
So với đám con cháu họ Triệu được ở biệt thự nhà lầu thì anh ta chỉ nhận được một cái nhà kiểu cũ cũ nát.
Mặc dù cũ nát, nhưng lại rất yên tịnh.
Anh ta đẩy cửa vào nhà thì nhìn thấy bên cạnh bàn có một người trung niên mặt đen đang uống trà.
Trên mặt bàn có đặt một đại đao nặng nề.
"Anh Giải, lần này cũng nhờ có anh. Anh yên tâm, nhà họ Triệu đã nằm trong tầm tay rồi. Đúng rồi, anh xử lý thi thể Triệu Tứ rồi chưa?"
Người trung niên mặt đen kia chính là Giải Câu - Tây Bắc Cuồng Đao.
Hắn ta uống xong ly trà thì đứng lên và lạnh lùng nói: "Lần đầu tiên tôi đấu đao để lừa gạt, nhưng đây cũng là lần cuối cùng. Về sau đừng tới tìm tôi làm chuyện này nữa."
"Còn nữa Triệu Phong, thời gian của cậu không còn nhiều. Hi vọng cậu làm nhanh lên, đừng để ông chủ thất vọng."