Nghiêm Bân lớn tiếng nói: “Để tránh các trường hợp cạnh tranh không lành mạnh, chính quyền thành phố quyết định áp dụng cách thức đấu thầu bí mật cho lần đấu thầu này. Mục đích của chúng tôi là cho từng bên đấu thầu đưa ra cái giá mình thấy hợp lý nhất.
Hiện giờ chúng tôi nhất chính cho rằng 10 tỷ chính là cái giá hợp lý nhất cho việc xây dựng công trình trọng điểm tại khu mới. Vậy nên xin mời Tần tiên sinh Tần Thiên tới nhận giấy ủy quyền. Chúc mừng Tần tiên sinh.”
Tần Thiên!
Hai chữ này tựa một tiếng sấm nổ vang bên tai mọi người.
Nhìn thấy Tần Thiên cười tủm tỉm đi tới, Dương Côn như bị sét đánh giữa trời quang.
Anh ta hiểu rồi!
Anh ta hiểu hết rồi!
Anh ta không tiếc số tiền lớn để mời Lưu Đức đến phối hợp diễn một vở diễn như vậy, vốn tưởng sẽ dọa được các đối thủ cạnh tranh địa phương, để mình nhặt món hời lớn.
Nào ngờ Mã Kim Vũ và Tần Thiên thế mà lại bày mưu tính kế, giăng một cái bẫy lớn như vậy chờ anh ta!
Mắt Dương Côn lập tức đỏ au.
“Thằng chó! Mày dám chơi xỏ tao!” Anh ta nổi khùng gào lên một tiếng, nghiến răng xông thẳng tới chỗ Tần Thiên.
Con mắt Tần Thiên khẽ cử động, hắn lạnh lùng nói: “Tôi hết kiên nhẫn rồi.”
Chỉ một câu này đã đủ khiến Dương Côn sững ra tại chỗ. “Hết kiên nhẫn rồi” nghĩa là sau đó sẽ không chơi với anh ta nữa.
Nếu anh ta mà không biết thức thời thì thứ đang chờ đón anh ta sẽ chính là những thủ đoạn đanh thép.
Ánh mắt Tần Thiên tựa hai thanh kiếm sắc lẹm. Dương Côn cảm tưởng như mình bị đâm thủng, bỗng chốc lạnh thấu tim.
Anh ta hé miệng, nói không nên lời.
Tần Thiên đi tới, vỗ vai Mã Kim Vũ, nói: “Cậu cả Mã, ngại quá, nẫng tay trên của cậu rồi. Phiền cậu nhường đường chút.”
Mã Kim Vũ vẫn chưa tiêu hóa hết được, ngơ ngác lui sang một bên.
Tần Thiên đi tới. Đứng trước mặt Nghiêm Bân, hắn lại cười nói: “Tôi chính là Tần Thiên. Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người. Tôi đảm bảo bản thân và đội ngũ của mình chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng.”
Ánh mắt Nghiêm Bân sáng ngời. Đã làm đến vị trí này, ông ấy đã gặp vô số người, thế nhưng đây mới là lần đầu gặp người có khí chất như Tần Thiên.
Ông ấy giao giấy ủy quyền đang cầm trong tay cho Tần Thiên, nói với đầy sự mong đợi: “Tòa thị chính chúng tôi cũng rất vui khi được hợp tác với người tuổi trẻ tài cao như Tần tiên sinh.
Tần tiên sinh, ý của chính quyền thành phố là tốt nhất các ngài hãy giao bản thiết kế dự án trong vòng một tháng. Bản thiết kế này cực kỳ quan trọng nên cần được sự phê duyệt của tòa thị chính thì các ngài mới được khởi công xây dựng.
Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Mãi đến khi Nghiêm Bân dẫn người quay gót rời đi, mọi người trong đây mới hồi hồn.
Bầu không khí vỡ òa.
Mã Kim Long lớn tiếng kêu lên: “Anh Côn, họ Tần này chơi xỏ anh từ đầu tới cuối luôn! Giờ anh còn chờ gì nữa! Giết hắn ta rồi lấy lại giấy ủy quyền thôi!”
Ở cửa, Hắc Sát lẳng lặng chặn đường. Hai mắt gã ta khóa cứng vào Tần Thiên, chỉ cần Dương Côn lên tiếng, gã ta sẽ cho Tần Thiên chết tại đây.
Mã Kim Vũ trầm giọng nói: “Mọi người cạnh tranh công bằng, thua thì thua thôi. Đã đánh cược thì phải chịu thua. Dương Côn, anh dám làm vậy chẳng khác nào làm lạnh lòng giới đồng đạo thương trường Ngũ Hồ!”
Dương Côn cười khẩy nói: “Thế đã sao?”
Mã Kim Vũ tức giận nói: “Anh đã khăng khăng muốn làm vậy thì tôi cũng không ngại nói anh biết: Mã Kim Vũ tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ Tần Thiên! Ai dám động đến anh ấy, cứ bước qua xác tôi trước rồi nói! Tần Thiên, đi theo tôi!”
Anh ấy dứt khoát kéo Tần Thiên rảo bước ra cửa.
Tần Thiên không khỏi hơi động lòng vì điều này. Không ngờ cậu cả Mã đây mặc dù hơi mưu mô nhưng cả nhân phẩm lẫn tính cách đều đường hoàng như vậy.
Mình đang được bảo vệ ư? Lòng hắn thấy hơi quái lạ.
“Đi mau!” Đám người Thiết Lâm Phong, Lưu Xán sợ sệt ra mặt, vội vàng theo sau.
Khi tới cửa, Hắc Sát hằm hằm sát khí, chặn đường không cho họ đi.
Mã Kim Vũ nổi giận: “Cậu dám giết cả tôi à?”