Nghe Dương Vinh nói xong, Tần Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: "Chị gửi hành trình cho tôi, tôi sẽ phái người tới sân bay đón chị."
"Được." Dương Vinh nói xong, do dự một chút, nói: "Chuyện này, tạm thời đừng nói với lão gia tử."
“Tôi sợ sau khi biết được ông ấy sẽ không chịu nổi.”
Tần Thiên gật đầu nói: "Tôi hiểu."
Hiện nay, vấn đề này chủ yếu được đưa lên mạng. Ở tuổi lớn như An Quốc, ông ấy không có thói quen lướt Internet. Vì vậy, có lẽ vẫn chưa biết.
Tuy nhiên, những người xung quanh An Quốc có lẽ đã biết.
Trước khi sự việc được giải quyết, họ không dám nói với An Quốc. Nhưng Tần Thiên tin rằng bọn họ sẽ cố gắng hết sức để giúp Liễu Như Ngọc giải quyết.
Đã vài ngày trôi qua, vụ bê bối của Liễu Như Ngọc đã thống trị các top hotsearch trên weibo.
Điều đó chỉ có thể cho thấy thuộc hạ của An Quốc vẫn chưa giải quyết được vấn đề.
Sức mạnh của những người này không thể đánh giá thấp. Ngay cả bọn họ cũng không giải quyết được vấn đề, xem ra sự việc này không hề đơn giản.
Nghĩ đến Liễu Như Ngọc bị đả kích như vậy, một người trong sáng như cô ấy, trân trọng thanh danh của bản thân như vậy, chắc chắn bây giờ đang rất buồn.
Đây là thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời cô ấy.
Có lẽ cô ấy đã nhốt mình lại và chịu đựng trong âm thầm.
Tần Thiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
"Được rồi, đi ngủ đi."
"Người trong sạch vẫn sẽ trong sạch. Nếu Liễu Như Ngọc thực sự trong sạch, thì em tin rằng dư luận sớm muộn gì cũng sẽ trả lại công bằng cho cô ấy."
"Bây giờ đừng nghĩ tới chuyện này, ngày mai đợi Dương Vinh đến anh sẽ biết chuyện gì đã xảy ra." Tô Tô nhẹ giọng nói.
Tần Thiên gật đầu, ôm lấy cô, một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Ngày hôm sau, Tô Tô không đi làm.
Bởi vì Dương Vinh lúc này đã trở thành mục tiêu chú ý của cả nước nên để tránh gây ra phiền toái không đáng có, Tần Thiên đã bảo Lãnh Phong phái người trực tiếp đưa cô ta từ sân bay về Long Nguyên.
Dương Vinh vốn là một người phụ nữ hơi đầy đặn, bây giờ trông đã hốc hác hơn rất nhiều.
Khi gặp Tô Tô, lời đầu tiên của cô ta nói là: "Chủ tịch Tô, xảy ra chuyện như thế này, các người chưa bao giờ ra thông báo và tránh xa Như Ngọc."
"Từ góc độ này, tôi cảm tạ cô. Như Ngọc cũng nhờ tôi cảm ơn cô."
Tô Tô vội vàng nói: “Chúng ta là cộng sự, còn là bạn tốt.”
"Tôi tin rằng vào lúc này, thứ nhất các người cần nhất là sự giúp đỡ và cảm thông. Làm sao có thể thừa nước đục thả câu chứ?"
"Như Ngọc vẫn ổn chứ?"
Dương Vinh liếc mắt nhìn Tần Thiên, thấp giọng nói: "Sau chuyện đó, cô ấy nhốt mình lại, không gặp ai cả."
"Nhưng các người đừng lo lắng, tôi đã bảo người canh cửa 24/24. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
"Trước khi đến đây, về vấn đề người đại diện, cô ấy nhờ tôi hỏi chủ tịch Tô——"
Tô Tô vội vàng nói: "Chị Vinh, chị không cần phải nói gì cả."
"Chị cũng bảo Như Ngọc yên tâm. Tập đoàn Tô Ngọc sẽ không loại bỏ chuyện cô ấy làm người đại diện cho đến khi sự việc được làm sáng tỏ."
"Tôi sẽ cùng cô ấy chiến đấu đến cùng."
"Không phải." Dương Vinh lắc đầu nói: "Như Ngọc không phải nói đến chuyện chủ tịch Tô tịch đừng bỏ rơi cô ấy."
"Mà là, cô ấy muốn chủ tịch Tô ngay lập tức đưa ra thông cáo cắt đứt quan hệ với cô ấy."
"Mọi trách nhiệm đều có thể đổ lên đầu cô ấy."
"Theo các điều khoản đại diện mà cô ấy đã ký vào thời điểm đó, cô ấy sẵn sàng bồi thường vô điều kiện cho cô và công ty về mọi tổn thất và thiệt hại mà mình đã gây ra vì lý do cá nhân."
“Cô ấy bảo tôi gửi lời cho cô, để cô tổ chức họp báo ngay lập tức.”
“Tại sao?” Tô Tô không hiểu, nói: “Tại sao cô ấy lại muốn tôi làm như vậy?”
“Nếu như vậy thì cô ấy sẽ càng không có cơ hội trở mình.”
Dương Vinh nghiến răng nghiến lợi, im lặng.