Nghe Triệu Thiên Bằng nói thế, người phụ trách những gia tộc kia vẫn do dự không quyết.
Dù sao mạo muội tham chiến sẽ chết người.
Kỷ Tinh bỗng nở nụ cười, cười cực kỳ vui vẻ.
Anh ta nhìn Tần Thiên bị đám người vây quanh, nhíu mày nói: "Rất tốt. Hiện tại có vẻ chúng ta đang cùng một mặt trận. Chỉ cần anh mở miệng nhờ vả thì tôi sẽ giúp anh giải quyết lũ sói con này, thế nào?"
"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Tần Thiên lạnh lùng nói một câu rồi cũng hành động.
Thân thể hắn lóe lên đã phóng về hướng Liêu Kiệt.
Liêu Kiệt vốn đang đắc ý dào dạt, nếu kế hoạch đã bại lộ thì cứ đại sát một trận, dùng thủ đoạn lôi đình để trấn áp tất cả mọi người.
Khi thấy Tần Thiên vọt tới, hắn ta ngây ra một lúc, theo bản năng hô to rồi vung đao chém về hướng Tần Thiên.
Hắn ta chưa từng nhìn thấy Tần Thiên ra tay.
Trong mắt hắn ta, người trẻ tuổi như Tần Thiên làm màu thể hiện một chút cũng được, không có khả năng có công phu thật gì.
Ai biết đôi tay hắn ta đột nhiên nhẹ tênh, không biết chuyện gì xảy ra mà đao của mình đã rơi vào tay Tần Thiên.
Hắn ta cảm thấy không ổn nên kinh hô rồi muốn chạy trốn.
Tần Thiên giơ tay chém xuống, trực tiếp chặt đầu hắn ta.
Nói thật, Tần Thiên rất ít tức giận như vậy. Thực sự là một loạt chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này làm hắn cảm thấy quá uất nghẹn.
Cũng do chuyện đám người Liêu Kiệt làm ra đã khiến hắn quá phẫn nộ.
Có câu nói là ăn cơm chúa thì múa tối ngày, trước đó đám người Liêu Kiệt được Triệu Thiên Nhạc rất trọng dụng.
Tên nào không được Triệu gia vỗ béo?
Kết quả chúng lại làm ra chuyện táng tận lương tâm phản bội chủ nhân, cho nên chúng đáng giết.
Nhìn thấy Tần Thiên dễ dàng vung một đao chặt đầu Liêu Kiệt trong nháy mắt. Những Thái Bảo còn lại và đám thủ hạ đều kinh ngạc đến ngây người.
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Xông lên! Cùng xông lên! Hai đánh một không chột cũng què, tiêu hao chết hắn!" Triệu Phong dữ tợn kêu to.
Bọn người Lỗ Tín tự biết nghiệp chướng nặng nề, hôm nay không phải mày chết chính là tao chết. Họ tỉnh táo lại rồi kêu to xông về hướng Tần Thiên.
Giết một tên Liêu Kiệt không đủ để trút giận, Tần Thiên vung đao xông vào đám người.
Cảnh tượng trước mắt làm Kỷ Tinh kinh ngạc đến ngây người.
Anh ta vốn cho là đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, Tần Thiên nhất định sẽ mở miệng xin mình giúp đỡ.
Như vậy thì anh ta có thể thắng lại một ván chuyện đêm qua mời rượu lại bị Tần Thiên làm lơ.
Anh ta thật sự không ngờ Tần Thiên nhìn có vẻ thanh tú vô hại lại cuồng bạo như thế!
Những nơi hắn đi qua, máu tươi chảy đầy!
Trừ Liêu Kiệt ra thì năm Thái Bảo còn lại không ai chạy thoát cả, đều chết dưới đao của Tần Thiên.
Cuối cùng những tên thủ hạ kia đã sợ vỡ mật, hơn nữa lão đại của họ đều chết rồi, họ còn đánh làm gì chứ?
"Tha mạng! Đều là Liêu Kiệt họ ép chúng tôi! Chúng tôi chỉ đi theo làm việc, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Vô số người quỳ đầy đất, họ ném vũ khí trong tay, quỳ rạp dưới đất run lẩy bẩy.
Tần Thiên máu me khắp người, như một Sát Thần Địa Ngục.