"Cậu là ai?" Cô ta lập tức ngơ ra.
Bên cạnh Kỷ Tinh còn có một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi.
So với gương mặt cười hì hì của Kỷ Tinh thì cô gái kia lại lạnh lùng như băng. Đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Thấy cảnh này, Triệu Thiên Cơ ngây ra một lúc rồi vội vàng cười nói: "Thanh Dao, Kỷ thiếu, sao hai người lại tới rồi? Vừa vặn Tần tiên sinh cũng ở đây —— "
Nói đến đây ông ta bỗng tỉnh ngộ, Lưu Thanh Dao và Tần Thiên có thù giết cha.
Ông ta mở to miệng nói không ra lời.
Nhìn thấy ánh mắt của Lưu Thanh Dao, Tô Tô có chút bất an. Cô vô thức nhích lại gần Tần Thiên rồi nắm lấy tay hắn và thấp giọng nói: "Chồng à, cô ấy là ai vậy?"
Tần Thiên cười khổ, trong lòng tự nhủ thật là sợ cái gì thì gặp cái đó.
Hắn còn muốn tránh Lưu Thanh Dao, lặng lẽ làm xong chuyện rồi trở về Long Giang.
Không ngờ nhanh như vậy Lưu Thanh Dao đã chạy đến.
Nhìn thấy Kỷ Tinh bên cạnh cô ta, trong lòng hắn hơi dao động, trên mặt hiện ra một tia tức giận.
Lưu Thanh Dao vừa trở thành đại tiểu thư Triệu gia, ở nhà cao cửa rộng nên không thể biết mình tới được.
Nhất định là thằng nhãi này!
Hắn nhịn không được trừng Kỷ Tinh một cái.
Kỷ Tinh đắc ý nhướng mày: "Không sai, là tôi dẫn Thanh Dao đến đây. Thanh Dao, tạm thời đừng tức giận, đến đây ngồi xuống rồi nói."
Tên này ân cần như thái giám hầu hạ hoàng hậu, đỡ Lưu Thanh Dao đi đến ghế ngồi của Tân Cường.
Ánh mắt của Lưu Thanh Dao rơi vào bàn tay đang nắm lấy tay Tô Tô của Tần Thiên, cô ta nhìn Tô Tô thật kỹ, lộ ra một nụ cười lạnh.
Sau khi cô ta ngồi xuống ghế như một vị Nữ Vương.
"Chú ba, chuyện gì xảy ra vậy, có thể nói cho cháu biết không?" Cô ta thản nhiên nói.
Triệu Thiên Cơ lộ ra vẻ mặt khó xử: "Cái này —— "
Mặt Lưu Thanh Dao trầm xuống: "Cha nuôi nói sau này cháu nên tìm hiểu chuyện trong nhà nhiều hơn. Như vậy có lợi để mai sau tiếp nhận vị trí của cha, trở thành gia chủ."
Triệu Thiên Cơ cười khổ thở dài, người anh này của ông ta cả đời không cưới vợ, không có con cái. Đến tuổi già đột nhiên nhặt được một đứa con gái cưng nên cực kỳ cưng chiều.
Nghe thấy chuyện Triệu Thiên Bằng muốn bồi dưỡng Lưu Thanh Dao làm người nối nghiệp Triệu gia, mặc dù ông ta cảm thấy không ổn, nhưng cũng không nói được gì.
Lưu Thanh Dao này thật là được ông trời chiếu cố, thân phận của cô ta quá mạnh.
Không chỉ Bắc Giang và Triệu Gia mà hiện tại cô ta còn trở thành người yêu của tiểu thiếu gia Kỷ gia.
Thân phận sau còn mạnh hơn hai cái trước cộng lại.
Một khi Lưu Thanh Dao thành thiếu phu nhân của Kỷ gia thì Triệu gia sẽ được hưởng lợi ích nhiều không tả xiết.
Cho nên Triệu Thiên Cơ cũng hết cách đối với đứa cháu gái điêu ngoa kiêu căng này.
Ông ta chỉ có thể cười khổ kể lại đại khái những chuyện đã xảy ra.
Lưu Thanh Dao nghe xong thì lập tức nổi giận.
"Chú ba, họ Tần chỉ là người ngoài. Phó hội trưởng Tân Cường mới là người trung thành và có công với Triệu Gia chúng ta. Hiện tại chú vì một người ngoài mà trách phạt người một nhà? Chuyện này không thích hợp."
Triệu Thiên Cơ muốn giải thích, nhưng Lưu Thanh Dao căn bản không cho ông ta cơ hội.
"Chú cũng là người phụ trách Triệu gia, cách làm này của chủ không làm mất lòng tin của thủ hạ sao? Chú còn tiếp tục như vậy thì về sau Triệu Gia còn phục chúng như thế nào? Còn ai chịu trung thành với Triệu Gia nữa?"
"Theo cháu thấy, Tân phó hội trưởng chẳng những không có tội, ngược lại còn có công. Ông ta không làm sai gì cả!"