Họ cầm vũ khí, cắn răng nói: "Tân phó hội trưởng, người này tự tiện xông vào mà còn đánh bị thương người của chúng ta! Nhất định không thể bỏ qua cho hắn!"
"Họ đến quấy phá đó!"
Họ xông lên bao vây Tần Thiên và Tô Tô lại.
Tân Cường giận tím mặt, vừa rồi đang vui vẻ thì đột nhiên có người đá cửa xông tới, ông ta giật mình muốn nhảy dựng lên.
Đến bây giờ tim còn đập thình thịch.
Ông ta còn tưởng rằng là ông lớn nào đi ngang qua, kẻ thù nào tới cửa.
Thì ra chỉ là một xí nghiệp nho nhỏ đến từ Long Giang muốn nhờ ông ta làm việc?
Nhìn thấy người của mình đã bao vây Tần Thiên và khống chế cục diện, ông ta chửi ầm lên: "Thằng chó chết! Mày là cái thá gì! Có ai bái sơn đầu như mày không? Tao cho mày biết, hôm nay không giải thích đàng hoàng cho bố thì bố chơi chết mày!"
Người đàn bà diêm dúa kia cũng tỉnh táo lại.
Bảng tên trên ngực của cô ta ghi là thư ký Lý Nhị.
"Phó hội trưởng, anh đừng nóng giận, uống chút trà an thần trước đi. Thứ này có xuất thân từ nơi khỉ ho cò gáy chưa thấy qua việc đời, cần gì chấp nhặt với bọn họ."
"Người ta còn việc chưa báo cáo xong, anh mau cho người đuổi họ ra ngoài. Chúng ta tiếp tục báo cáo công việc."
Tân Cường hừ một tiếng rồi lại ngồi vào ghế, đôi mắt không nhịn được trôi dạt lên người Tô Tô, cười lạnh và nói: "Cô cũng là người của tập đoàn Tô Ngọc?"
Tô Tô thở ra một hơi, cố kiềm nén tính tình mà nói: "Vâng, tôi tên là Tô Tô. Tôi là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc."
"Thì ra cô là chủ tịch mỹ nữ kia." Trong mắt Tân Cường hiện ra một tia khác thường, cười lạnh và nói: "Trước đó tập đoàn Tô Ngọc các người đã tới thương hội chúng tôi trình thư giới thiệu mấy lần, không phải chúng tôi không chiếu cố, mà là nghe nói danh dự của tập đoàn Tô Ngọc các người có vấn đề."
"Do suy xét đến trật tự của thương nghiệp bản địa nên chúng tôi sẽ không cho dạng xí nghiệp như các người bước vào. Nhưng mà —— "
Ông ta thay đổi giọng điệu mà nói: "Tô Đổng đã đích thân đến thì tôi đương nhiên phải cho chút thể diện. Tô Đổng, bảo tên này cút ra ngoài, chúng ta tâm sự riêng được chứ?"
Tô Tô thấy ánh mắt Tân Cường nhìn về phía mình tràn ngập tà ý thì trầm mặt nói: "Anh ấy tên là Tần Thiên, là chồng tôi, phó hội trưởng có lời gì muốn nói thì chúng ta nói ở chỗ này đi. Chỉ cần ông đồng ý cho tập đoàn Tô Ngọc tiến vào thì tôi có thể bảo chồng tôi xin lỗi ông."
"Chồng cô?" Trong mắt Tân Cường cuồn cuộn ghen tuông, ông ta lại thay đổi sắc mặt, cắn răng nói: "Được! Nhưng họ Tần xúc phạm tôi, tôi muốn một cái tay của hắn!"
Ông ta lấy ra một thanh đoản đao từ ngăn kéo rồi ném tới trước mặt Tần Thiên, lạnh lùng nói: "Chặt tay đi rồi chúng ta bàn tiếp!"
Tô Tô lập tức nổi giận, cắn răng nói: "Mặc dù chồng tôi hơi xúc động trong chuyện này, nhưng cũng là bảo vệ của các người khiêu khích trước! Tân phó hội trưởng, các người không thể không phân rõ phải trái như vậy?"
"Cô nói phân rõ phải trái với tôi?" Tân Cường cười lạnh một tiếng, kéo thư ký Lý Nhị lên trên đùi ngay trước mặt mọi người rồi vỗ bên chân còn lại và nói: "Cô qua đây ngồi ở chỗ này thì tôi sẽ nói lý rõ ràng với cô. Tô Đổng, thế nào?"
"Ông ——" Tô Tô tức giận đến xanh mặt.
Tiếp theo đám bảo vệ kia bắt đầu ồn ào.
"Tô đại mỹ nhân, muốn đến Vân Xuyên làm ăn sao? Vậy phải làm Tân phó hội trưởng của chúng tôi hài lòng trước đã."
"Mau đi đi, Tân phó hội trưởng có chỗ nào không mạnh hơn chồng cô?"
"Chồng cô y như thằng trai bao thôi, trông thì ngon mà không dùng được."
"Tân phó hội trưởng, chúc mừng đêm nay ông lại được làm chú rể."
Tô Tô thực sự nhịn không được mà kéo tay Tần Thiên, nói: "Chúng ta đi! Không làm vụ làm ăn này nữa cũng được!"
Tần Thiên cười lạnh, lúc này hắn đưa tay nắm lấy eo Tô Tô rồi cười nói: "Vợ đừng nóng vội. Có gì phải tức giận với đám chó này. Đến đây, ngồi xuống trước."
Hắn chẳng những không nhìn đám bảo vệ hung ác kia mà còn lôi kéo Tô Tô ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh.
Hắn bắt chéo hai chân, châm một điếu thuốc rồi cười lạnh và nói: "Tao cho mày cơ hội cuối cùng. Thu lại lời vừa rồi, đồng thời xin lỗi vợ tao. Nếu không mày sẽ cút ra khỏi văn phòng này!"