Nhưng điện thoại của Triệu Phong căn bản không gọi được.
Điện thoại của tất cả mọi người đến Bắc Giang đón dâu đều không gọi được.
Bởi vì Triệu Phong phong tỏa tin tức nên anh ta không biết rốt cuộc kết quả chuyện này thế nào.
Trong lúc sứt đầu mẻ trán, bỗng nhiên, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên.
Anh ta giật nảy mình, nhìn thấy là số của tài xế xe hàng bị mình mua chuộc thì càng hoảng sợ.
Dựa theo kế hoạch thì người tài xế này đã chết cùng Triệu Húc rồi mới đúng.
Hiện tại sao lại đột nhiên gọi điện thoại?
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, Triệu Khải bỗng ứa mồ hôi lạnh, cảm thấy chung quanh lạnh lẽo như có oan hồn xuất hiện.
Nhưng anh ta chỉ do dự một chút rồi bắt máy, hỏi thử: "Anh tìm ai?"
Triệu Thiên Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, dùng giọng nói khàn khàn mà lên tiếng: "Mọi chuyện đã hoàn thành. Số tiền còn lại khi nào được chuyển?"
Nghe thấy chuyện đã hoàn thành, Triệu Khải mừng rỡ.
Nhưng anh ta tức giận nói: "Tiền còn lại gì? Không phải tao đã chuyển hết mười triệu một lần rồi sao? Không đúng, vì sao mày chưa chết? Mày ở đâu, cẩn thận đừng để Triệu Thiên Nhạc phát hiện!"
Hiện tại rốt cục Triệu Thiên Nhạc cũng nghe ra tiếng nói quen thuộc này chính là Triệu Khải.
Trong nháy mắt, ông ta đã hiểu hết mọi chuyện.
Thì ra là giặc trong nhà!
Đứa cháu ruột của ông ta vì cướp đoạt vị trí người thừa kế mà hại chết con của ông ta.
"Này, nói chuyện đi chứ! Rốt cuộc mày ở đâu?"
Triệu Thiên Nhạc lẳng lặng nhìn điện thoại không trả lời, sau đó cúp máy.
Sắc mặt ông ta âm trầm đến đáng sợ.
"Triệu Phong, hiện tại cha lấy danh nghĩa gia chủ ra lệnh cho con dẫn hai Thái Bảo đi giết Triệu Khải!"
Triệu Phong kích động nói: "Triệu Thiên Cơ thì sao ạ? Con cảm thấy Triệu Khải làm ra chuyện này, Triệu Thiên Cơ không thoát khỏi liên quan."
Triệu Thiên Nhạc cắn răng: "Bắt lấy nó luôn, cha muốn dẫn đến từ đường tự mình thẩm vấn ngay trước mặt liệt tổ liệt tông!"
Triệu Phong cả giận nói: "Không ngờ lại là Triệu Khải! Hắn thật táng tận lương tâm, dám ra tay với anh em mình! Liêu Kiệt, Lỗ Tín, đi theo tôi!"
Anh ta mặt mày dữ tợn xông ra ngoài.
Triệu Khải trong phòng bị cúp điện thoại thì còn chưa kịp phản ứng.
Anh ta muốn gọi lại, nhưng bỗng nghĩ đến cái gì nên vội vàng rút thẻ điện thoại ra tiêu hủy.
Lúc này Triệu Thiên Cơ mặt mày đầy kinh hoảng vọt vào.
"A Khải, xảy ra chuyện lớn rồi! Triệu Húc xảy ra tai nạn xe bị đâm chết, con biết không?"
Ông ta và Triệu Thiên Nhạc cùng rời khỏi khách sạn. Nhưng ý thức được chuyện này nghiêm trọng nên Triệu Thiên Nhạc cũng không để Triệu Thiên Cơ cùng đi xem Triệu Húc.
Bởi vì Triệu Thiên Nhạc sợ Triệu Húc xảy ra chuyện sẽ cho Triệu Thiên Cơ cơ hội soán vị.
Lúc đó Triệu Thiên Nhạc biết con mình nhất định đã có chuyện, nhưng không ngờ lại chết thảm.
Triệu Thiên Cơ thăm dò được tin này từ một tuỳ tùng trong đội ngũ đón dâu nên mới hứng thú bừng bừng đến tìm con mình thương lượng.
Bởi vì ông ta biết cơ hội của cha con họ đã đến.
"Cha, con đã biết!" Triệu Khải đắc ý nói: "Vừa rồi tài xế xe hàng còn gọi điện thoại cho con báo cáo tình hình."