Hai người đều dùng đao nên hắn ta có thể cảm nhận được tín ngưỡng và sự tôn trọng trong lòng Truy Phong đối với đao.
"Là tôi chủ quan, tôi xin lỗi." Hắn ta trầm giọng mà nói một câu, sau đó trở tay rút đao.
Đao của hắn ta có bản rộng, rất dày, được cải tiến rèn nên từ cơ sở đao Quỷ Đầu kiểu cũ.
Một đao vung ra, đao chưa xuất hiện mà gió đã tới trước.
Truy Phong lui lại!
Giải Câu tung ra ba đao đoạt mệnh, Truy Phong cũng lui ba bước.
"Tây Bắc Cuồng Đao danh bất hư truyền. Tiếp theo nếu tôi nương tay tiếp thì chính là không tôn trọng anh." Giọng nói của Truy Phong không mang theo chút cảm xúc nào.
Giải Câu cũng vậy, hắn ta lạnh lùng nói: "Nếu anh nương tay thì chính là sỉ nhục tôi."
Trong tiếng quát khẽ, hai người lại xông về hướng đối phương.
Hai thanh đao, một thanh rộng dày mang theo từng cơn cuồng phong, một thanh dài mảnh như rắn bạc điện quang quỷ dị.
Cả hai đều nhắm vào điểm yếu của đối phương.
Trong không khí truyền đến những tiếng đinh đinh đang đang, sau vài giây ngắn ngủi mà đã vang lên tận mấy chục lần.
Hai người lại tách ra.
Truy Phong mặt không cảm xúc mà nói: "Anh thua."
Giải Câu nhìn thấy góc áo của mình bị chém mất một mảnh thì cắn răng, trong mắt lộ ra một tia căm hận.
"Lại đến!" Trong tiếng rống giận, đại đao trong tay hắn ta như cuồng phong mưa rào bao phủ lấy Truy Phong.
Truy Phong như đột nhiên biến thành một trang giấy tung bay lên không trung theo trận cuồng phong mà Cuồng Đao mang đến, lần nào anh ta cũng tránh thoát lưỡi đao một cách hoàn mỹ không chút sai lệch.
Mãi đến khi Giải Câu dùng hết một bộ đao pháp thì trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, trường đao trong tay Truy Phong lại xẹt qua như một tia chớp, vừa chạm vào đã lập tức rút lui.
Anh ta lại nói: "Anh lại thua."
Giải Câu nhìn thấy một chòm tóc mai của mình bay xuống.
Mặt hắn ta đỏ lên.
"Tôi không phục!" Trong tiếng rống giận, hắn ta nhào tới lần nữa.
Lần này miễn cưỡng mới đấu đến chiêu thứ mười, Truy Phong lượn vòng một cái, loan đao dài mảnh ma quỷ trong tay đã gác lên cổ Giải Câu.
"Còn muốn đấu nữa không?" Trong mắt Truy Phong hiện ra mấy phần châm chọc.
Giải Câu mặt xám như tro!
Hiện tại rốt cục hắn ta cũng nhìn ra chênh lệch giữa mình và Truy Phong.
"Xin lỗi." Trong mắt hắn ta lộ ra một tia áy náy, đại đao trong tay rơi xuống đất.
Truy Phong thu đao lui lại, cười lạnh mà nói: "Anh nói xin lỗi là vì anh biết ngay từ lần đầu tiên mình thua, anh nên thu tay lại rồi đúng không?"
Giải Câu biến sắc, muốn nói cái gì đó.
Truy Phong lạnh lùng nói: "Không cần nói xin lỗi với tôi, anh nên xin lỗi chính anh. Đao khách như anh lại vi phạm nội tâm và tôn nghiêm của mình, vì hoàn thành nhiệm vụ mà mặt dày mày dạng bám chân tôi. Cuối cùng thứ bị tổn thương chính là đạo tâm của anh."
Giải Câu giật mình.
"Làm sao anh biết?"
Truy Phong cười lạnh: "Đáng tiếc, từ lúc bắt đầu ra tay anh đã không thể hoàn toàn phát huy thực lực. Bởi vì nhiệm vụ anh nhận được không phải là chiến thắng tôi, mà là ngăn cản tôi."
"Anh vi phạm tấm lòng son của mình, cũng có lỗi với thanh đao trong tay anh. Hi vọng lần tiếp theo gặp lại anh sẽ là một đao khách thuần túy."
Nói xong anh ta thu đao lại rồi trực tiếp quay người rời đi.