Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhảy từ độ cao 100m xuống, đương nhiên Tần Thiên sẽ không thả rơi tự do.

Mà là dựa vào tu vi gần như siêu nhiên của mình để duy trì sự cân bằng trong cơ thể và tầm nhìn chính xác trong quá trình rơi nhanh xuống.

Khoảng khắc rơi vào trong rừng rậm, hắn vươn tay ra rồi nắm lấy cành cây trên cùng.

Cũng không phải là hắn muốn dựa vào cành cây này để níu lấy bản thân.

Rắc một tiếng, cành cây lập tức gãy.

Sau đó đến tầng cành cây thứ hai.

Tầng thứ ba...

Cây cối nơi này cao tới hơn mười mét, Tần Thiên xuyên qua những khe hở, dùng cành cây khéo léo giảm bớt lực rơi xuống.

Hắn đã tính toán tốt mọi thứ, cuối cùng khi đáp xuống đất chỉ cần đạp gãy hai cành cây khô là đã ổn định được cơ thể.

Hắn không chút chậm trễ, tìm ra phương hướng và lao thẳng về phía đó.

Nơi này hoang vu vắng vẻ, hắn cũng không hề sợ hãi kinh hoảng mà là hít một hơi rồi phát huy tốc độ đến cực hạn. Quả thực giống như hồn ma du đãng trong rừng.

Chẳng mấy chốc hắn đã ra khỏi rừng rậm, dưới sơn cốc có một thị trấn nhỏ, hộ dân thưa thớt.

Bất cứ ai leo núi từ phía bên này đều sẽ sử dụng thị trấn này làm căn cứ địa để điều chỉnh trang bị và bổ sung thức ăn, nước uống.

Hẳn là đám người độc sư cũng không ngoại lệ.

Tần Thiên thở phào một hơi, nhanh chóng vào trong thị trấn nhỏ.

Bình thường sẽ không có ai đến đây leo núi vào giữa mùa đông. Vì thế một thị trấn nhỏ dựa vào những người leo núi để thúc đẩy kinh tế sẽ cực kỳ vắng vẻ.

Thế nhưng lúc này khi Tần Thiên đi vào trong trấn, lại phát hiện bên trong cực kỳ náo nhiệt.

Nơi nơi đều có thể thấy được từng đoàn người tụ ba tụ bảy trò chuyện bằng những ngôn ngữ bản địa kỳ lạ.

Vừa nói còn vừa ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi lớn được bao trùm bởi tuyết bên trong, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ kinh ngạc khó tin.

Tần Thiên tìm người dò hỏi một chút mới biết được, hóa ra hôm qua có mười mấy tốp người đến đây, cộng lại khoảng ba mươi người, lần lượt vào núi.

Nhìn bộ dáng của bọn họ cũng không giống kẻ leo núi chuyên nghiệp.

Bên trong túi phồng lên đầy đồ đạc nhưng lại không chứa thiết bị leo núi, mà là vũ khí hạng nặng.

Lẽ nào là thợ săn trộm?

Nhưng mùa này trên đỉnh núi Everest cũng không có con mồi gì cả mà.

Thế nên những cư dân này đều đang bàn tán.

Ngày hôm qua!

Mười mấy tốp, ba mươi người!

Nghe thấy những tin tức này, vẻ mặt của Tần Thiên cứng lại. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa, những người đó chính là sát thủ mà độc sư triệu tập.

Rất có thể, bản thân độc sư cũng trà trộn ở trong đó.

Dựa theo khoảng thời gian mà tính thì hắn đã đến chậm một ngày rồi.

Nếu để cho ba mươi người này tìm được Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long, vậy rất có thể hai người bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.

Nghĩ tới đây, Tần Thiên cũng không để ý nhiều như vậy. Hắn mua một ít đồ chuyên dụng và thực phẩm để leo núi, đi xuyên qua thị trấn, hướng về phía ngọn núi.

Rất nhanh đã biến mất giữa những ngọn núi phủ đầy tuyết rộng lớn.

Lúc đầu Tần Thiên còn có thể dõi theo những bước chân hỗn loạn trên mặt đất, đồng thời có thể thấy được những túi đựng thực phẩm bị tùy ý vứt ở dọc đường.

Điều này nói rõ, độc sư và đám sát thủ đã đi qua nơi này trước đó không lâu.

Thế nhưng dựa theo độ cao ngày càng cao, gần tới chỗ 2000m, gió xung quanh quá mạnh.

Ngoài tuyết trên trời đang rơi, dấu chân trên mặt đất không bị tuyết bao trùm thì cũng đã bị gió thổi mất tăm mất tích.


Không có bất kỳ dấu vết nào của chim thú, chứ đừng nói đến là con người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK