Trong mắt Tần Thiên lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, trước khi nắm đấm của Vương Hạo sắp chạm đến mũi thì hắn đột nhiên ra tay.
Ra sau mà tới trước, một cái tát vang dội đánh thẳng vào mặt của Vương Hạo.
Trong tiếng kêu thảm, cả người Vương Hạo bay lên trời, đập mạnh xuống bàn rượu ở phía xa xa.
Tiếng rắc rắc vang lên, cái bàn sụp đổ trong nháy mắt, rượu bên trên đổ lên khắp người Vương Hạo.
Trong nhất thời, toàn bộ phòng khách rơi vào khoảng lặng chết chóc.
Giống như đột nhiên bị bấm nút tạm dừng.
Mọi người trợn tròn hai mắt, không tin nổi nhìn Tần Thiên.
Nhất là Ngô Lệ và mã Kim Vũ. Bọn họ làm thế nào cũng thể ngờ, Tần Thiên thoạt nhìn đẹp trai vô hại này lại tàn bạo đến vậy.
Một ông chủ nhỏ của tỉnh lẻ bé tí lại dám đánh Vương Hạo!
"Chó má... Tao giết mày!"
Vương Hạo đứng lên từ trong đống rượu, hai mắt đỏ bừng.
Gã ta cầm một bình rượu lên, điên cuồng nhìn về phía Tần Thiên rồi nhào tới.
Bọn họ là nhà họ Vương ở thành phố, mặc dù không bằng năm gia tộc lớn nhưng dù gì gã cũng sinh ra ngậm thìa bạc trong miệng, là đại thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy ở đây.
Đã bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy?
Huống chi còn là ở ngay trước mặt nhiều người nổi tiếng và nữ thần của mình.
Hiện tại gã đã hoàn toàn mất lý trí, muốn liều mạng với tần Thiên.
"Dừng tay!"
"Vương Hạo, không được quá khích!" Mã Kim Vũ ở phía xa cũng đã không thể giữ im lặng được nữa.
Anh ta kinh hoảng lao tới chắn ở trước mặt Tần Thiên.
Vươmg Hạo đỏ mắt: "Mã Kim Vũ, anh có ý gì?"
"Lẽ nào anh muốn ra mặt thay thằng chó này sao?"
Thực lực của nhà họ Mã mạnh mẽ hơn so với nhà họ Vương bọn họ, mà Mã Kim Vũ còn là đại thiếu gia, tính thân phận thì lại càng cao quý hơn Vương Hạo gã.
Nhưng Vương Hạo biết, Mã Kim Vũ cũng không quá được chào đón ở trong nội bộ nhà họ Mã.
Thế nên mặc dù bình thường gã có nể mặt Mã Kim Vũ một chút, thế nhưng từ tận đáy lòng vẫn có chút khinh thường anh ta.
"Cậu cả Mã, anh muốn ra mặt giúp người này sao?"
"Nó cho nhà họ Mã các người lợi ích gì!"
Mã Kim Vũ thở một hơi, kiên nhẫn nói: "Cậu phải biết rằng, hôm nay và nơi này trường hợp gì."
"Hơn nữa Dương Côn là người tổ chức. Tuy anh ta còn chưa tới, nhưng cậu làm loạn ở đây, nếu gây chuyện liên quan đến mạng người thì e là sẽ không thích hợp lắm đâu!"
Vương Hạo nghiến răng nói: "Tôi cho anh Côn mặt mũi."
"Nhưng chuyện này cũng không thể cho qua như thế được chứ?"
"Vương Hạo tôi đã bao giờ bị người ta làm nhục như vậy!"
"Anh yêu cầu tên họ Tần kia chặt đứt cái tay vừa đánh tôi rồi cút khỏi nơi này, tôi sẽ tạm tha của nó."
Mã Kim Vũ khổ sở nhìn về phía Tần Thiên nói: "Ngài Tần, dù sao người không đúng cũng là anh."
"Anh đứng trước mặt mọi người, nói xin lỗi cậu Vương đi!"
Xin lỗi, vậy quá hời cho Tần Thiên rồi.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Cậu cả mã, ý tốt của anh tôi ghi nhận trong lòng. Tôi cho anh mặt mũi, sẽ không so đo với loại người này."
"Hiện tại tôi sẽ nói cho các người biết một lần luôn."
"Tôi tên Tần Thiên. Tôi dẫn theo mấy người bạn trong hội thương mại Long Giang đến thành lập một công ty, tên bất động sản Thiên Tú."
"Cái công ty này vì hồ Như Ý số một mà sống."
"Thế nên tôi nhất định phải có được mảnh đất này."