"Tần Thiên, đã đến nước này rồi mà anh vẫn còn tâm trạng để hỏi chuyện của tôi sao?"
"Anh có biết Dương Côn là ai không?"
"Anh có biết buổi trao đổi tin tức tối này rốt cuộc là gì không?"
Tần Thiên cười nói: "Cậu cả Mã, thời gian không còn nhiều lắm. Chi bằng chúng ta lên xe, vừa đi vừa nói chuyện được không?"
Mã Kim Vũ trầm giọng nói: "Anh vẫn kiên quyết muốn đi?"
"Được. Chính anh muốn đùa với lửa thì tôi cũng không giúp được anh!"
Anh ta tức giận lên xe lái đi. Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Mã, không chỉ phải tự lái xe đi mà còn là lái chiếc Audi A6 đời cũ.
Trước cửa, hai chiếc Mercedes mà Dương Côn sắp xếp đã chờ từ lâu.
Tần Thiên mỉm cười nhìn bóng chiếc xe Audi đời cũ rời đi, hắn dẫn người lên xe, lái về phía khách sạn Nguyên Khánh.
Lúc này trong phòng khách xa hoa nhất của khách sạn, đưa mắt nhìn quanh đều là những nhân vật máu mặt đang tụ họp.
Tất cả đàn ông đều ăn mặc quần áo lịch sự, trên tay tùy ý đeo một chiếc đồng hồ giá trị từ trăm vạn trở lên.
Những người phụ nữ đi bên cạnh họ lại càng xinh đẹp, ăn mặc quyến rũ hơn.
Trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ hòa nhã nhưng lại nở nụ cười cao cao tại thượng.
Khi Tần Thiên dẫn người vào cửa, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn lại.
"Đây là ai?"
"Nhìn khí thế của thanh niên này, lẽ nào là cậu ấm của gia tộc lớn nào đó?"
"Không thể nào. Những cậu ấm của mấy gia tộc nổi tiếng chúng ta đều biết mà."
Mọi người thì thầm bàn tán.
"Đây không phải là ông chủ Lưu sao? Sao ông cũng tới đây thế?"
"Mấy vị này là ai?" Một người quen Lưu Xán không nhịn được lên tiếng hỏi.
Lưu Xán thấy mọi người đều nhìn về phía bên này thì hắng giọng một cái, nói: "Chào mọi người, để tôi giới thiệu một chút."
"Mấy vị này đều là ông chủ đến từ Long Giang."
"Vị này là ngài Tần Thiên, hiện tại cũng là ông chủ của tôi. Công ty chuyển phát nhanh của tôi đã bán cho ngài ấy."
"Chúng tôi tới đây là vì muốn... Ờm, để trao đổi thông tin về việc đấu giá mảnh đất hồ Như Ý số một một chút."
Cái gì?
Trên mặt tất cả mọi người đều xuất hiện nụ cười kỳ lạ,
Một thanh niên trẻ tuổi nhíu mày, cười lạnh nói: "Lưu xán, ông nói là mấy con dế dũi đến từ Long Giang này á?"
"Bọn họ mà cũng muốn nhúng tay vào hồ Như Ý số một á?"
"Có nhầm không vậy?"
Những người còn lại cũng tức cười. Tuy bọn họ không nói gì nhưng ánh mắt nhìn về phía đám người Tần Thiên cũng tràn đầy khinh miệt.
Ở trong mắt bọn họ, Long Giang thực sự là một nơi nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.
Mà hồ Như Ý số một, có nói là một trong những bất động sản mới nổi quý giá của bảy tính phía Nam cũng không quá đáng.
Một hạng mục lớn như vậy, chỉ mấy con dế dũi đến từ Long Giang mà cũng dám thò tay vào?
Cũng quá không biết thân biết phận của mình rồi!
Tên công tử vừa nói kia bưng một ly rượu đỏ đi đến trước mặt Tần Thiên.
Gã ta cực kỳ không có lễ phép liếc nhìn Tần Thiên từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh nói: "Tự giới thiệu một chút, tôi tên Vương Hạo. Công ty bất động sản của nhà chúng tôi có thể xếp vào top 10 của tỉnh."
"Người anh em, anh tên gì?"
"Nói thử tên công ty của anh đi, xem xem tôi có từng nghe qua chưa."
Vẻ mặt Lưu Xán nghiêm túc, vội vàng thấp giọng giới thiệu với Tần Thiên: "Cậu ta nói không sai. Công ty bất động sản Côn Bằng bọn họ đúng là một công ty bất động sản rất mạnh."
Tần Thiên gật đầu, nhìn Vương Hạo cười nói: "Tôi tên Tần Thiên."
"Công ty bất động sản của tôi vừa mới được thành lập, tên là Bất động sản Thiên Tú."
"Hẳn là cậu chưa từng nghe nói đến."
"Vừa mới thành lập đã dám tới nơi này rước nhục? Này anh bạn, tôi thấy anh thật sự là rất có tài đấy."
"Ha ha ha."
Vương Hạo cười cực kỳ lớn.