Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Phúc biết có cục đá mài đao là Tần Thiên thì không chừng tiểu thiếu gia có thể tăng tiến thêm một cảnh giới.

Cho nên sao ông ta không vui vẻ được chứ.

Nhìn thấy trên đường có rất nhiều người áo đen mang vẻ mặt nghiêm túc phóng về một hướng, A Phúc nhịn không được nhíu mày, nói: "Tiểu thiếu gia, hình như Triệu gia xảy ra chuyện rồi."

Kỷ Tinh cũng nhìn ra những người mặc áo đen kia đang chạy về phía Triệu gia.

Anh ta bỗng nói: "A Phúc, nghe nói Lưu Thanh Dao đã tới. Ông biết cô ta được an bài ở khách sạn nào không?"

A Phúc ngây ra một lúc rồi nói: "Tiểu thiếu gia, không phải cậu nói không có hứng thú với Lưu Thanh Dao sao? Hơn nữa ngày mai cô ta sẽ là vợ của Triệu Húc, chẳng lẽ đêm nay cậu muốn đi tìm cô ta? Hai người lại không quen biết nhau mà."

Kỷ Tinh cười ha ha.

"Lão A Phúc, ông không thích hợp! Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà ông nghĩ cái gì vậy! Đi thôi, trở về đi ngủ. Thiếu gia này phải nghỉ cho đầy đủ để ngày mai đại chiến với Tần Thiên!"

Dường như trong mắt anh ta thì Tần Thiên đáng yêu hơn đại mỹ nhân Lưu Thanh Dao nhiều.

"Con nói cái gì? Tai nạn xe? Sao lại xảy ra chuyện này? Anh con đâu? Mau nói, anh con thế nào rồi!" Bên ngoài nhà hàng, nghe Triệu Phong nói xong thì Triệu Thiên Nhạc lập tức phẫn nộ gào thét.

Triệu Phong nói không ra lời, chỉ quỳ xuống đất khóc rống.

Nhìn thấy anh ta như vậy, Triệu Thiên Nhạc ý thức được cái gì, lập tức như hoá điên mà lao vào trong nhà.

Khi ông ta nhìn thấy thi thể đã sớm lạnh lẽo nằm trên giường thì đôi mắt tối sầm lại, lập tức ngất đi.

Đám người lập tức luống cuống tay chân, thật vất vã mới làm ông ta tỉnh lại.

Triệu Thiên Nhạc bi phẫn mắng to: "Là ai? Rốt cuộc là ai ra tay? Mau nói!"

"Triệu Phong, tao kêu mày đi đón dâu với Húc Nhi, mày lại mang thi thể của nó về! Hôm nay không nói ra nguyên do thì tao giết mày!" Mắt Triệu Thiên Nhạc đỏ rực lên, lập tức giẫm Triệu Phong dưới chân.

Triệu Phong khóc lớn: "Con vô dụng! Cha, cha giết con đi! Chỉ cần con chết thì có thể làm cha dễ chịu hơn! Chỉ tiếc con không thể báo thù cho anh!"

Đám người còn lại đều sợ nói không ra lời.

Liêu Kiệt trầm mặc một lát rồi cắn răng nói: "Bây giờ nghĩ lại chuyện này thật sự rất kỳ quặc. Gia chủ, hình như chiếc xe hàng kia đã sớm chờ ở đó. Hơn nữa còn vọt thẳng vào xe của thiếu gia, mục tiêu cực kỳ rõ ràng. Chỉ tiếc tài xế của xe hàng kia đã chết ngay tại chỗ, không có nhân chứng."

"Tần Thiên! Nhất định là Tần Thiên! Hắn sợ chúng ta và Bắc Giang liên hôn sẽ liên thủ đối phó hắn nên chặn đường chế tạo tai nạn xe hại chết con tao! Họ Tần, tao muốn chém mày thành muôn mảnh!"

Triệu Thiên Nhạc đỏ mắt, muốn tự mình đi giết Tần Thiên.

Liêu Kiệt vội vàng nói: "Gia chủ chờ một lát. Tần Thiên đã tới Vân Châu, muốn giết hắn lúc nào cũng được. Nhưng chúng ta không thể bỏ qua cho hung thủ thật sự."

"Tôi nhớ nơi này có một cái điện thoại. Gia chủ, nó tìm được từ xác của tài xế xe hàng. Ngài mau xem có manh mối gì không."

Triệu Thiên Nhạc đoạt lấy điện thoại, phát hiện đây là một cái điện thoại vừa mua, trên đó chỉ có một lịch sử cuộc gọi, hơn nữa thời gian còn rất ngắn.

Triệu Phong lại gần, nhìn thời gian trò chuyện mà khiếp sợ nói: "Đây là thời gian anh Húc xảy ra chuyện!"

"Nói cách khác đối phương đã ra lệnh cho tài xế bảo hắn xuất động. Cha, cha gọi thử xem có ai nghe không."

Triệu Thiên Nhạc không hổ là kiêu hùng, ông ta tỉnh táo lại rồi đỏ mắt bấm điện thoại.

Trong phòng, Triệu Khải sốt ruột đến độ xoay quanh như kiến bò trong chảo nóng.

Từ khi anh ta hạ lệnh cho tài xế xe hàng thì luôn muốn liên hệ với Triệu Phong, hỏi xem chuyện đã thành công chưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK