Tâm trạng Tần Thiên vô cùng tốt, hắn vỗ bả vai Hắc Long nói: ''Người anh em vất vả rồi.''
''Hút điếu thuốc đi.''
Hai người dựa vào xe, Hắc Long tự mình châm thuốc cho Tần Thiên.
Tần Thiên hút một hơi, thản nhiên nói: ''Nói đi, An Quốc xảy ra chuyện gì vậy?''
Hắc Long thấp giọng nói: ''Ông cụ này cũng không dễ dàng.''
''Trước kia ở trong giới cũng được xem là người có kinh nghiệm.''
''Có một lần, trong quá trình diễn tập, thuộc hạ của ông ấy bị mấy sát thủ xuyên quốc gia đánh lén. Đối phương rất độc ác, sau khi giết chết còn chặt đầu mang đi.''
''Trong cơn nóng giận, ông cụ đã tự mình mang người đuổi theo. Đến biên giới, xúc động quá nên đã vượt qua.''
''Ngài cũng biết người ở biên giới rồi đấy, đánh nhau nhỏ còn dễ nói chuyện. Kết quả ông ấy trực tiếp mang theo quân võ trang đầy đủ đi qua.''
''Lúc ấy suýt nữa đã lớn chuyện. Nghe nói ban ngành liên quan bỏ ra không ít công sức mới có thể dìm xuống.''
''Tính cách của ông ấy không chịu thua ai. Sau đó bắt đầu dưỡng thương nhưng vẫn cố gắng tạo nên một thế giới của riêng bản thân.''
''Những thuộc hạ cũ ngày trước đều rất cảm kích lòng nghĩa khí của ông cụ, rất nhiều người tự động từ chức để đến giúp ông ấy.''
''Bố cục hiện tại của thành phố chính là một vua ba hổ.''
''Ông cụ là vua. Ba hổ còn lại, ngoài Phan gia còn có Giả gia và Lí gia.''
''Thật ra nếu chỉ nói về buôn bán, ba nhà này đều không thể so sánh được với ông cụ An. Lão gia tử kiếm được không ít tiền, nhưng ông ấy không có con cái, tiền kiếm được đều dùng để quyên góp.''
''Nhưng chỉ cần ông ấy còn sống ngày nào thì ông ấy sẽ là vua của Nam Giang ngày đó. Ba nhà khác chỉ có thể cụp đuôi làm chó mà thôi.''
''Chỉ tiếc, haiz, ngày mai là đại thọ bảy mươi của ông ấy, nghe nói đây là lễ mừng thọ cuối cùng, cũng không kéo dài được thêm bao lâu nữa.''
Tần Thiên yên lặng lắng nghe. Hắn không ngờ vua của Nam Giang lại là một ông cụ như vậy.
Nếu như sớm biết như vậy, dù không có Liễu Như Ngọc nhờ vả hắn cũng sẽ tìm cơ hội ra tay giúp lão gia tử có thêm mấy chục năm tuổi thọ nữa.
Bây giờ người như lão gia tử ở trên đời không còn nhiều nữa.
Phải bảo vệ tốt, không thể để họ lụi tàn sớm như vậy được.
''Nếu như lão gia tử ngã xuống, cục diện ông ấy trấn áp mấy chục năm nhất định sẽ trở nên hỗn loạn.''
''Tam đại gia tộc đã sớm muốn dồn hết sức lực để chia cắt địa bàn, thậm chí còn muốn ngồi lên ngôi vương.''
''Tiên sinh, ngài có dự tính gì không?''
''Chúng ta có cần tập hợp người, kết hợp với cảnh sát bên đó rồi sắp xếp sớm không?'' Hắc Long có chút lo lắng.
Tần Thiên cười nói: ''Tôi muốn biết, năm đó lão gia tử mang người qua biên giới có bắt được mấy tên sát thủ kia hay không.''