Bốp!
Trong cơn tức giận, Triệu Húc đã túm chai thủy tinh đánh thật mạnh vào đầu Mạc Thông.
Mạc Thông đang quỳ bỗng hét lên một tiếng, ôm đầu ngã xuống đất, ngay lập tức máu chảy ra từ khác khe ngón tay.
Đau đến mức muốn khóc cha gọi mẹ
"Anh Húc, tôi sai rồi!"
"Hãy cho tôi thêm một cơ hội!"
"Tôi nhất định sẽ giết Tần Thiên, mang Liễu Như Ngọc đến trước mặt anh!" Anh ta sợ hãi hét lên.
"Mày vẫn còn mặt mũi để xin tao một cơ hội à?"
"Hôm nay tao sẽ đánh chết mày!"
Trong cơn giận, Triệu Húc nhặt một cây roi trên kệ lên, quất vào đầu và mặt anh ta một cách điên cuồng.
Vừa quát, anh ta vừa hét lên: "Khốn nạn!"
"Mạc Thông, đồ khốn nạn!"
“Nếu chút chuyện nhỏ này mày không giải quyết được thì mày còn có tác dụng gì?”
"Mày có biết tao đã mất mặt thế nào trong hội nghị gia tộc không?"
"Tao đánh chết mày!"
"Hét đi!"
"Hét nữa đi!"
Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Triệu Húc, hai cô gái bên cạnh đều run lên vì sợ hãi.
Quản gia Quách Thăng cũng không dám tới can ngăn, bởi vì bọn họ đều biết Triệu Húc đang tức giận. Lúc này, ai nói người đó sẽ chết!
Mạc Thông ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, bây giờ anh ta nghiến răng nghiến lợi không dám kêu nữa.
Bởi vì anh ta hiểu, chỉ cần kêu lên đau đớn, Triệu Húc nhất định sẽ trừng phạt một cách tàn nhẫn hơn.
Anh ta chỉ có thể nghiến răng chịu đựng cho đến khi Triệu Húc đánh mệt và dừng lại.
Triệu Húc đánh được nửa tiếng, thở hổn hển vì kiệt sức.
Nhìn thấy Mạc Thông bất động, anh ta vứt roi đi, ngồi xuống ghế sô pha, thở hồng hộc.
Hai cô gái vội vàng rót nước rồi đưa đến trước mặt anh ta.
"Tôi không uống nước!"
"Mang rượu cho tôi!" Triệu Húc vung tay hất đổ ly nước trong tay một cô gái, sau đó dùng chân đá ngã một cô gái khác.
Hai cô gái sợ hãi đến tái mặt, vội vàng đứng dậy mở một chai rượu vang đỏ.
Triệu Húc tu ừng ực uống hết nửa chai, mắt càng đỏ hơn.
"Khốn nạn!"
"Mày đã khiến tao mất mặt trước mặt gia tộc!"
“Tao giết mày!” Nhìn thấy Mạc Thông ở trước mặt, anh ta lại tức giận, cầm lấy chai rượu vang đỏ, định đánh vào đầu Mạc Thông.
"Thiếu gia!" Quản gia vội vàng bước tới, thấp giọng nói: "Nếu đánh nữa sẽ chết thật đó."
"Chi bằng chúng ta theo Mạc tổng nói, Tần Thiên kia rốt cuộc là ai?"
Triệu Húc đá mạnh vào Mạc Thông, tức giận nói: “Đừng giả chết với tao!”
"Nói đi!"
Mạc Thông- người đỡ đầu của làng giải trí, thường tháp tùng nữ minh tinh lúc này giống như một con chó chết đuối.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi bò dậy, quỳ xuống trước mặt Triệu Húc, khóc lóc thảm thiết.
"Qua điều tra ban đầu tôi biết được Tần Thiên là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc, là chồng của Tô Tô."
"Liễu Như Ngọc làm đại diện cho sản phẩm của tập đoàn Tô Ngọc- Tô Ngọc Cao."
"Lần này chúng ta đã làm danh tiếng của cô ta và ảnh hưởng đến doanh số bán hàng của Tô Ngọc Cao."
"Tôi nghĩ Tần Thiên nhất định là vì chuyện này mà phá hoại kế hoạch của chúng ta!"
"Tập đoàn Tô Ngọc?" Triệu Húc tức giận nói: "Đó là cái gì?"
Mặc dù hiện tại tập đoàn Tô Ngọc có phần nổi tiếng nhưng chỉ ở Long Giang. Nếu mở rộng thêm một chút, sức ảnh hưởng sẽ không vượt ra ngoài tỉnh Nam Giang.
Tập đoàn Triệu Thị của nhà họ Triệu có tài sản hàng trăm tỷ và có thể coi là gia tộc giàu có hạng nhất trong nước.