"Đầu tiên, bởi vì tôi được sinh ra trong một gia đình có truyền thống đông y. Gia gia tôi, ba tôi, đã dạy tôi biết các loại dược liệu và tìm hiểu sâu sắc về văn hóa đông y của chúng ta từ khi tôi còn nhỏ.”
“Có thể nói, tôi có một tình yêu đặc biệt với văn hóa đông y. Tôi nghĩ rằng đây là nền văn hóa đẹp nhất của Trung Quốc của chúng ta.”
Liễu Thanh không nhịn được nói: “Anh Tô, thời gian của tôi có hạn, mong anh nói vào trọng điểm.”
Tô Văn Thành thở dài một hơi, bỗng nhiên trở nên có chút u buồn.
Anh ta thâm tình chân thành nói: “Thật lòng mà nói, tôi nghiên cứu thuốc bôi đông y là bởi vì một mối tình khắc cốt ghi tâm.”
“Khi tôi còn học đại học, tôi đã gặp một cô gái rất tốt bụng. Cô cấy cũng giống như tất cả những cô gái yêu cái đẹp khác, thích làm đẹp cho bản thân.”
“Nhưng ông trời lại tàn nhẫn tước đoạt quyền lợi này của cô ấy.”
"Bởi vì mắc một căn bệnh lạ, cô ấy hầu như bị dị ứng với tất cả các loại mỹ phẩm trên thị trường.”
“Vì thế, cô ấy trở nên buồn rầu và trầm cảm.”
“Sau đó, khi tình trạng của cô trở nên tồi tệ hơn, cô ấy nằm trong vòng tay của tôi và nói với tôi, Văn Thành, khi em chết đi, anh nhất định phải mời thợ trang điểm đến trang điểm cho em đẹp một chút.”
“Lúc còn sống bị dị ứng, chết rồi chắc là không còn dị ứng nữa đâu.”
“Em muốn mang theo lớp trang điểm đẹp nhất lên thiên đường.”
“Sau đó thì sao?” Liễu Thanh bất giác bị câu chuyện này hấp dẫn.
Câu chuyện của Tô Văn Thành tràn đầy cảm xúc, toàn bộ hội trường đều bị bao phủ bởi một bầu không khí thần bí.
“Sau đó—” Tô Văn Thành thấp giọng nói: “Lúc đó tôi đã thề, nhất định sẽ cho cô ấy được trang điểm xinh đẹp khi còn sống.
“Mỹ phẩm trên thị trường không làm được điều đó, tôi sẽ tự mình nghiên cứu.”
“Thông qua phân tích hàng trăm loại thuốc thảo dược đông y, cuối cùng tôi đã sàng lọc ra được mấy chục loại trong đó và nghiên cứu ra loại thuốc bôi này.”
“Không những không gây kích ứng da mà còn có thể phát huy tối đa tác dụng nuôi dưỡng làn da đặc biệt của thuốc đông y.”
“Tôi dám bảo đảm, đây chắc chắn là loại mỹ phẩm tốt nhất trên thế giới.”
“Chỉ tiếc là—”
“Chỉ tiếc chuyện gì?” Liễu Thanh vội vàng hỏi.
“Chỉ tiếc, khi tôi cầm loại thuốc bôi này chạy đến quê nhà của cô ấy tìm cô ấy, tôi mới biết được cô ấy đã qua đời rồi.”
Cả hội trường đều im lặng.
Đúng là một câu chuyện tình yêu buồn. Trong góc, một cô bé bắt đầu lau nước mắt.
Khóe mắt Liễu Thanh cũng bắt đầu ươn ướt. Cô ấy nhỏ giọng nói: “Nếu tôi đoán không lầm, cô gái đó tên là Thanh Ngọc, có phải không?”
“Đúng vậy!”