Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Kỷ Tinh, Tần Thiên có thể cảm nhận được sự tôn trọng của anh ta đối với võ thuật.

Không giống như đa số võ giả có động cơ luyện võ không thuần, không phải vì muốn mạnh lên ức hiếp người khác thì cũng muốn dựa vào đó để giành phú quý.

Kỷ Tinh thật sự yêu quý và tôn trọng võ thuật.

Bằng không không có khả năng luyện nhiều công phu như vậy đến cực hạn, đồng thời còn sáng tạo cái mới nữa.

Tần Thiên không kiềm được mà thu hồi tâm tính vui đùa, chuyên tâm ứng phó.

Thấy quyền pháp và cước pháp từ đầu đến cuối vẫn không cách nào đánh trúng Tần Thiên, Kỷ Tinh bỗng ngừng lại.

Tần Thiên cười nói: "Kết thúc rồi à? Anh nghe tôi nói, nếu Lưu Thanh Dao thật sự thích anh thì nhất định sẽ chấp nhận anh. Bằng không anh làm gì cũng vô dụng thôi."

Kỷ Tinh lạnh lùng nói: "Anh suy nghĩ nhiều rồi. Hiện tại cuộc chiến giữa anh và tôi không liên quan gì đến Lưu Thanh Dao hay bất kỳ kẻ nào."

Nói xong, anh ta quơ lấy một cái cán tạ dài hơn hai mét, nặng mười mấy cân rồi hô một tiếng đập về hướng Tần Thiên.

Mặt Tần Thiên đen lại.

Cái tên này cũng biết tìm binh khí quá đó?

Hắn cũng hơi tức giận nên quay người lại tránh thoát một gậy hung hãn kia, hai tay cầm lấy hai cái tạ tay nặng mười kg.

Cái khác không nói, ở giữa tạ tay này có hai khối sắt nên dùng làm chùy làm thì quá thích hợp.

Đinh đương!

Đinh đương!

Hắn dùng tạ tay nghênh đón cán tạ của Kỷ Tinh, trong phòng thể hình trống trải lập tức trở nên náo nhiệt.

Nghe thấy âm thanh này, đám người bên ngoài cảm thấy rất căng thẳng.

Tân Cường và thư ký Lý Nhị ước gì Kỷ Tinh đập chết Tần Thiên. Như vậy thì họ cũng không bị đuổi việc.

Kỷ Tinh điều khiển cây gậy trong tay như cánh tay của mình, đánh xong Thiếu Lâm côn thì bỗng biến đổi chiêu thức, dùng gậy làm thương dùng ra Dương gia thương.

Dương gia thương không được lại đổi thành đao pháp, kiếm pháp.

Thậm chí cuối cùng còn dùng đến chiêu thức Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố.

Tần Thiên lại mở rộng tầm mắt lần nữa.

Hai cái tạ tay trong tay hắn che chắn trên dưới.

Nhìn dáng người cả hai đều có vẻ rất gầy gò, nhưng lúc này họ đều cầm binh khí nặng mười mấy cân mà tốc độ chẳng những không bị ảnh hưởng còn càng lúc càng nhanh.

Thật sự là một trận chiến hoàn toàn khác.

Nửa giờ trôi qua, rốt cục Kỷ Tinh cũng ngừng lại rồi thở dốc.

Nhưng ánh mắt của anh ta lại càng sáng tỏ, cứ như lưỡi đao bị máu tươi rửa qua.

Anh ta nhìn chằm chằm Tần Thiên như một con dã thú, gặp được đối thủ chân chính nên đang suy nghĩ có nên dùng sức mạnh Hồng Hoang hay không.

Tần Thiên cười nói: "Dựa vào những thứ vụn vặt này sẽ không thắng được tôi. Tiểu thiếu gia, nghe qua Kỷ gia các người có truyền thừa võ đạo, hiện tại anh còn chưa dùng đến đúng không?"

Kỷ Tinh nghiêm túc nói: "Anh là người đầu tiên ép tôi sử dụng công phu thật. Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, một khi sử dụng đến võ đạo Kỷ gia thì trong mắt tôi không có bạn bè, chỉ có thắng lợi."

"Thắng lợi của tôi thường tương đương với cái chết của đối thủ."

Tần Thiên hiểu Kỷ Tinh nói gì. Một khi sử dụng công phu chân chính thì anh ta sẽ rất nghiêm túc, không còn tạp niệm nữa, mãi đến khi đánh chết đối thủ.

Nét mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc, nói: "Có thể chứng kiến võ đạo của Kỷ gia, chết cũng không tiếc."

"Tốt!" Trong mắt Kỷ Tinh lộ ra một tia tôn kính.

Đây là tôn kính đối với đối thủ và đối với mình, còn là tôn trọng đối với võ đạo.

Hai tay anh ta nắm cán tạ nặng mười mấy cân, chậm rãi giơ lên đập vào Tần Thiên.

Ánh mắt Tần Thiên run lên.

Vừa rồi khi Kỷ Tinh múa cán tạ như cuồng phong thì hắn lại cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK