Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ Vô Thường và Khổng Long oa oa kêu to như hai con dã thú Hoang Cổ rồi trực tiếp lăn lộn đánh nhau trên bãi đá.

Tiếng vang bành bành làm tảng đá chung quanh gặp nạn.

Không phải bị một quyền đánh nát thì cũng bị một chân đá bay.

Khí thế kinh khủng làm mọi người không nhịn được lui lại, tránh đi xa xa.

Triệu Thiên Nhạc nghĩ đến cái gì đó nên vội vàng lớn tiếng nói: "Lại đánh một ván!"

"Tần Thiên, lần này anh cược thành phố nào?"

Tần Thiên muốn nói cái gì đó, Mã Hồng Đào lại xấu hổ nói: "Anh Thiên, tôi cũng không nhịn được. Có thể mở một ván cho tôi luôn không?"

Thiết Ngưng Sương lập tức nói: "Ông già, nghỉ ngơi xong chưa? Bà đây không phục, chúng ta đánh tiếp đi!"

Lý Chí Kiên tức giận đến mũi muốn lệch đi.

Tình thế đã mất khống chế, không đợi gia chủ hai bên nói chuyện thì những người này đã bắt đầu chém giết từng đôi.

Đồng Xuyên giao đấu với Thất Thái Bảo Mã Thông. Quỷ Vô Thường giao đấu với Lục Thái Bảo Khổng Long.

Mã Hồng Đào nghênh tiếp với Tứ Thái Bảo Giang Hạc cũng dùng đao.

Thiết Ngưng Sương và Lý Chí Kiên lại xáp lá cà lần nữa.

Thiết Tí nghỉ ngơi xong thì đằng đằng sát khí tìm tới Thập Thái Bảo Quyền Khôn.

Năm thành viên của Thiên Phạt do Tần Thiên dẫn đến từ Long Giang đều ra trận.

Nhìn đến đây, Tần Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Triệu gia chủ, nếu đã như vậy thì ông tùy ý chọn năm thành phố từ chỗ tôi đi."

"Năm không đủ, phải là sáu." Không đợi Triệu Thiên Nhạc nói chuyện thì Thái Bảo cuối cùng không xuất chiến phía sau ông ta đã đứng dậy.

Là Nhị Thái Bảo Liêu Kiệt.

Trong mười ba Thái Bảo, mười người sau là căn cứ vào thứ tự gia nhập để xếp hạng.

Nhưng ba vị đầu tiên lại dựa vào thực lực để tranh giành.

Cho nên thực lực của Liêu Kiệt gần với Đại Thái Bảo Thi Duyên Trung.

Hắn ta cũng là tảng đá dằn thuyền cuối cùng trong đoàn đội của Triệu Thiên Nhạc.

Hắn ta đứng ra, trực tiếp tìm tới chỗ Tần Thiên.

"Tôi cược Long Giang." Hắn ta lạnh lùng nói.

Tần Thiên cười lạnh một tiếng rồi chuẩn bị đứng lên.

Năm thành viên Thiên Phạt đều ra trận, nhìn thấy cuộc chiến đặc sắc của họ làm hắn bỗng hơi ngứa tay.

"Giao hắn cho tôi." Rốt cục Truy Phong cũng lên tiếng: "Anh là vương bài, không thể tuỳ tiện dùng đến được. Anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi, chờ lát nữa còn phải giành lại thành phố mà chúng tôi thua mất."

Khác với dáng vẻ giương cung bạt kiếm của người khác, biểu hiện của Truy Phong rất nhẹ nhàng, lúc này còn có tâm tình nói đùa.

Tần Thiên tức giận: "Cậu dám thua Long Giang của tôi thì ông đây lột da cậu ra!"

Truy Phong nhếch miệng cười nói: "Vậy nếu tôi thắng cũng phải thưởng một con dê nướng! Cái khác không nói, thịt dê nướng chỗ mọi người thật là ngon quá."

Cái tên này ăn dê nướng ở Mãnh Thú Sơn Trang một lần đã nhớ thương nó rồi.

Cảm giác mình bị làm lơ làm sắc mặt Liêu Kiệt âm trầm xuống. Hắn ta vung lưỡi dao trong tay chém thẳng vào cổ họng Truy Phong.

Đến lúc này Triệu gia trừ Bát Thái Bảo Phí Viêm bị gãy tay mất sức chiến đấu ra thì những người còn lại đều ra trận.

Nam Giang do An Quốc cầm đầu, trừ Tần Thiên không hành động ra thì những người còn lại đều đã ra trận.

Mười hai người chia thành sáu đôi, đánh đến khó phân thắng bại ở bãi đá bên bờ sông này.

Mấy ông chủ bản địa sớm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nói không nên lời một câu.

Họ biết gia tộc lớn đều có cung phụng, bảo kê cho gia tộc làm ăn, nhưng chưa từng thấy đánh nhau kịch liệt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK