Cậu ta bị đập gãy một chân!
Tô Bắc Sơn cắn răng nói: "Tôi đã tận mắt nhìn thấy Thần Vương lệnh, là chuyện gì xảy ra?"
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ông chưa từng xem qua ảo thuật biểu diễn sao?"
“Tùy tiện tìm một người, đưa cho hắn đạo cụ đều có thể làm được.”
“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên đi!”
“Đánh gãy chân chó của hắn cho tôi!" Lục Tân Kiến kêu to với mấy tên đàn em.
Trong tiếng rống giận, đám người đó đua nhau nhào về phía Tần Thiên.
Tần Thiên cười lạnh, tùy tiện giơ tay lên.
Bốp!
Bốp bốp bốp!
Mỗi một cái tát giáng xuống đánh bay từng tên ra ngoài cửa, một cước cuối cùng đá Lục Tân Kiến ra xa chục met.
Sau khi đánh xong hắn phủi phủi tay quay ra nói với mọi người Tô gia: "Không phải nói hối lỗi và thân phận của tôi không liên quan đến nhau sao?"
“Tần Thiên tôi tuy không phải Thần Vương, nhưng mấy năm nay cũng học được chút công phu, còn dư dả để bảo vệ mọi người.”
“Đồ ăn nguội hết rồi, chúng ta mau nâng chén cùng uống đi.”
Im lặng.
Không ai nói.
Ngô Phi kích động hét lớn: "Uống cái con mẹ mày!”
“Họ Tần kia, mày chẳng qua cũng chỉ là một tên võ phu, có cái gì phải sợ!”
“Ngô gia tao tốn chút tiền, có thể tìm được người mạnh hơn mày ngàn vạn lần!”
“Đồ chó, mày trả chân cho tao!”
Ngô phi phẫn nộ cầm chai rượu bên cạnh lên đập về phía Tần Thiên.
Đám người Tô Văn Thành cũng hùa theo.
“Tần Thiên, cái đồ chó má này, mày hại bọn tao thật khổ!”
"Trả lại biệt thự đây!"
“Mọi người cùng nhau lên đừng đừng để hắn chạy!”
Đánh chết hắn!
Tần Thiên lạnh lùng nhìn qua.
Thiếu chút nữa, người Tô gia có thể được hắn che chở gà chó lên trời.
Chỉ tiếc, bọn họ ngay cả một chút thử thách này cũng chịu không nổi.
Hắn giơ tay, bốp một tiếng, đập lên bàn.
Cái bàn kia nhất thời chia năm xẻ bảy, làm mọi người giật mình đứng im tại chỗ.
“Khuyên các người, không nên đắc tội với võ phu.”