"Hiện tại có chịu điều kiện của tao chưa?" Tần Thiên buông cái ghế xuống, nhìn Mã Thiên Minh rồi lộ ra nụ cười xán lạn.
Sắc mặt Mã Thiên Minh trắng bệch, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
Hắn ta không nghĩ tới Tần Thiên nhìn có vẻ thanh tú vô hại lại hung ác như vậy.
Hắn ta cắn răng nói: "Coi như tao nhận thua! Họ Tần, hãy đợi đấy!"
Nói xong, hắn ta hốt hoảng đi ra cửa.
"Tao cho mày đi rồi sao?"
Tần Thiên cầm lấy một đoản đao rồi tiện tay quăng ra, bịch một tiếng, đoản đao cắm vào khung cửa ngay trước mặt Mã Thiên Minh.
Mã Thiên Minh kinh hô một tiếng, suýt đã đái ra quần.
Hắn ta từ từ quay người, sắc mặt trắng bệch nhìn Tần Thiên mà cắn răng nói: "Tao là người của Mã gia thành phố Cẩm Hồ tỉnh Ngũ Hồ —— "
Tần Thiên thản nhiên nói: "Mày là ai không liên quan đến tao. Hai triệu không được thiếu một đồng. Nếu không mày không đi được."
Mã Thiên Minh nhìn mấy tên vệ sĩ vô cùng chật vật của mình thì cắn răng, đành lập tức chuyển khoản cho Dương Lâm.
Trừ một triệu trước đó của Dương Lâm thì còn có thêm một triệu tiền tổn thất tinh thần.
Hắn ta vốn nghĩ kiếm được một vố lớn, không ngờ lại mất cả chì lẫn chài.
Mã Thiên Minh chưa từng nếm trải mùi vị thất bại, trong mắt như muốn phun ra lửa giận.
"Hiện tại được chưa?" Hắn ta cắn răng nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên cười lạnh và nói: "Sau khi trở về nhớ kỹ Long Giang là địa bàn của Tần Thiên tao, ai đến kết bạn thì tao hoan nghênh, muốn gây sự thì nơi này chính là mồ chôn của hắn. Cút đi!"
Mã Thiên Minh vừa thẹn vừa giận dẫn mấy tên tàn binh bại tướng chật vật thoát đi.
Những người bên ngoài thấy cảnh này thì nhao nhao lớn tiếng la lên "Anh Thiên uy vũ!"
"Thằng vùng ngoài, cút đi!"
"Thấy rõ chưa, nơi này là Long Giang!"
Khương Hồng liếc mắt đưa tình đi tới, ngượng ngùng nói: "Anh Thiên, cảm ơn anh đã ra tay giúp em giải vây. Em không có gì báo đáp nên kính anh một ly rượu."
Tần Thiên nhìn thấy ánh mắt không chút che giấu của người phụ nữ này thì thật sự chịu không được.
Hắn vội vàng nói: "Đừng khách sáo, những người này vốn cũng tới tìm tôi gây chuyện."
Hắn uống rượu của Khương Hồng rồi nói với Dương Lâm: "Anh họ, tôi còn có chút việc phải về trước. Anh ở đây chơi hay theo tôi về? Anh yên tâm mặc sức chơi ở nơi này, lát nữa tôi cho người lái xe đưa anh về."
Dương Lâm vội vàng nói: "Tần Thiên, tôi và cậu cùng trở về đi. Không còn sớm nữa, đừng để người nhà lo lắng."
Hai người rời khỏi hộp đêm Kim Long từ cửa sau.
Trên đường đi, Dương Lâm do dự nửa ngày rồi vẫn không nhịn được cau mày nói: "Tần Thiên, thương hội Mã Bang kia —— "
Tần Thiên cười nói: "Anh họ, tôi đã nói là giao chuyện này cho tôi, về sau anh không cần xen vào nữa."
"Được!" Lúc này Dương Lâm mới bắt đầu vui vẻ.
Vấn đề khó mà giải quyết ban đầu anh ta gặp phải lại được xử lý dễ dàng như vậy.
Hơn nữa anh ta không chỉ đòi được số tiền thuộc về mình mà còn có thêm một triệu. Đây quả thật là niềm vui bất ngờ.
Anh ta hưng phấn nói: "Tần Thiên, tôi nghĩ kỹ rồi, lần này tới đây liền không quay về. Mặc dù tôi không luyện võ được, nhưng vẫn có chút kinh nghiệm làm ăn. Sai lầm trước đó sau này tuyệt đối không tái phạm nữa."
"Cậu xem công ty của cậu và Tô Tô có chỗ nào dùng được đến tôi không? Cậu yên tâm, tôi không sợ khổ, không sợ mệt."
Tần Thiên cười nói: "Cái này dễ xử lý. Chờ về nhà thương lượng với Tô Tô một chút là được. Hiện tại công ty của cô ấy ngày càng lớn mạnh, cũng đang lúc thiếu người."