Nhìn bóng lưng Giải Câu rời đi, Triệu Phong kích động nói: "Xin anh Giải chuyển lời cho ông chủ rằng Triệu Phong này nhất định sẽ không làm ngài ấy thất vọng!"
"Không bao lâu nữa nhà họ Triệu sẽ trở thành nhà họ Triệu của Triệu Phong này!"
"Không đúng, là nhà họ Triệu của ông chủ!"
"Tôi sẽ luôn trung thành với ông chủ!"
"Còn có một việc, anh Giải, lão Ngũ đã không còn giá trị lợi dụng. Hắn có thể chết rồi."
Giải Câu lạnh lùng nói: "Hắn sẽ lập tức trở thành người chết."
Mười giờ, mặt trời chói chang.
Tỉnh Vân Xuyên ngựa xe như nước.
Ở trung tâm thành phố, trong một loạt nhà cao tầng vờn quanh thì kiến trúc được tạo thành từ vài căn phòng cũ trông có vẻ rất bắt mắt.
Theo lý mà nói nơi này không nên xuất hiện kiến trúc đời cũ thế này, đáng lẽ sớm đã bị cải tạo mới đúng.
Nhưng mặc kệ chung quanh bị khai phá như thế nào thì vẫn không ai dám động vào ngôi nhà cũ này.
Không chỉ như thế mà xe cộ qua lại đều phải né xa nó ra, cũng không xe nào dám bóp còi.
Bởi vì nơi này chính là tổ từ của Triệu thị.
Triệu thị là gia tộc quyền thế đứng đầu tỉnh Vân Xuyên.
Ngày xưa có một công ty bất động sản mới quật khởi muốn giở trò, muốn dùng mấy căn phòng cũ này để xây một cột mốc.
Chủ tịch chấp hành của công ty bọn họ đích thân đến tìm nhà họ Triệu để đàm phán.
Cuối cùng ông ta không những không gặp được người phụ trách nhà họ Triệu mà chờ hôm sau về công ty, ông ta muốn tổ chức hội nghị thì phát hiện mình đã bị đá ra khỏi hội đồng quản trị.
Công ty cũng bị người ta thu mua, bên mua chính là nhà họ Triệu.
Tin tức này truyền ra làm nhà họ Triệu trở thành một cấm kỵ.
Hôm nay ở cổng tổ từ nhà họ Triệu đậu một loạt xe sang. Có thể thấy được rất nhiều người áo đen hung hãn đang canh gác xung quanh.
Nếu có người quen của nhà họ Triệu nhìn thấy cảnh này thì nhất định biết bọn họ muốn tổ chức hội nghị gia tộc.
Bình thường nhà họ Triệu chỉ tổ chức hội nghị ở đây một năm một lần, đó chính là tế tổ.
Trước đó không lâu bọn họ vừa tổ chức một lần vào năm nay.
Đây đã là lần thứ hai.
Chỉ khi nào gia tộc xảy ra chuyện trọng đại thì họ mới tổ chức hội nghị tông tộc ngoài thời gian tế tổ thôi.
Liên tục hai lần là rất hiếm thấy.
Rốt cuộc nhà họ Triệu đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều người lo sợ trong lòng. Nhìn thấy bức tường cao vây quanh cái sân kia thì không dám đoán bừa.
Trong nhà, mười mấy con cháu Triệu thị đều mang vẻ mặt trang nghiêm.
Năm nay dưới sự dẫn dắt của gia chủ Triệu Thiên Nhạc, bọn họ mở tông từ ra để dâng hương cho bài vị tổ tông.
Nhìn thấy Triệu Thiên Nhạc mang vẻ nghiêm trọng, mọi người đều biết có chuyện lớn sắp xảy ra.
Trong hành lang uy nghiêm lặng ngắt như tờ, hết sức căng thẳng.
Sau khi dâng hương xong, Triệu Thiên Nhạc làm người đứng đầu đã mời mấy vị lão giả tóc trắng vào chỗ trước.
Mấy vị lão giả này đã không đảm nhiệm chức vụ gì trong gia tộc nữa, nhưng bởi vì cao tuổi và có vai vế lớn nên Triệu Thiên Nhạc cũng phải tôn kính bọn họ mấy phần.
Bọn họ cũng rất thức thời, không ngồi lên bàn hội nghị mà lại chọn một loạt ghế sa lon đằng sau.
Mặc dù họ tham dự, nhưng lại tỏ rõ thái độ là chỉ lắng nghe mà không phát biểu ý kiến gì.
Sau đó Triệu Thiên Nhạc chậm rãi liếc nhìn, trầm giọng mà nói: "Mọi người ngồi đi."
Một người đàn ông to con đầy người sát khí, mặt không cảm xúc kéo ghế gỗ lim gia chủ ra.