Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Tần Thiên cười nói: "Dương Côn là một người đa nghi."
"Trước khi đấu thầu, chắc chắn anh ta sẽ cho người đến thăm dò tình hình."
"Bọn họ sẽ nói cho anh ta biết tôi bị sát khí của mảnh đất hung này đánh trúng, cơ thể khó mà bình phục được trong khoảng thời gian ngắn."
"Có điều vì để hợp tác với anh ta mà chúng ta vẫn tham gia đấu thầu. Còn về phần giá đưa ra trong hồ sơ dự thầu, anh ta sẽ hiểu thôi."
Ngô Thiên Hùng kích động nói: "Chắc chắn cậu ta sẽ cho rằng vì để hợp tác với cậu ta mà giá chúng ta đưa ra trong hồ sơ dự thầu mới rất thấp."
Lưu Xán cũng kích động nói: "Đúng thế!"
"Cứ thế, chỉ cần chúng ta đấu thầu theo giá bình thường là có thể đánh úp chiếm được mảnh đất đúng không?"
Tần Thiên cười đáp: "Ngô Thiên Hùng, ông lập tức sắp xếp người, chuẩn bị hồ sơ dự thầu đi."
"Để đảm bảo tuyệt đối không có sơ hở nào, thì giá thật của chúng ta phải cao hơn giá thị trường mười phần trăm."
"Được, tôi đi chuẩn bị ngay!" Vẻ mặt Ngô Thiên Hùng phấn khởi.
Lý Thành Nam do dự một lúc, có hơi lo lắng nói: "Dương Khôn tưởng rằng tất cả chúng ta đều hợp tác với cậu ta, cho nên giá cuối cậu ta đưa ra cũng sẽ không quá cao."
"Theo kế hoạch của Tần tiên sinh, chắc chắn chúng ta có thể chiếm được mảnh đất này."
"Có điều, Tần tiên sinh, ngài thật sự chắc chắn rằng sẽ chinh phục được mảnh đất hung này chứ?"
"Có nhiều ông chủ bị đánh bại như thế, tôi có thể nhìn ra bọn họ không hề giả vờ."
"Đúng vậy đó Tần tiên sinh, cuối cùng là có chuyện gì vậy?" Lưu Xán nghi ngờ hỏi.
Tần Thiên cười khẩy nói: "Đúng là bọn họ không giả vờ."
"Lúc bọn họ tiếp nhận kiểm tra, họ thật sự đã nhìn thấy đủ các loại yêu ma quỷ quái."
"Chuyện thế này trông thì có vẻ thần bí khó hiểu, nhưng thật ra chẳng đáng một xu."
"Chút tài cán của Lưu Đức cũng chỉ là thuật thôi miên mà thôi."
"Nếu như tôi đoán không sai, thì hẳn là ông ta bị Dương Côn mua chuộc, cố tình diễn một màn kịch."
"Mọi người yên tâm. Tôi sẽ tự mình giải quyết mọi hậu quả."
Nghe thấy Tần Thiên nói vậy, mấy người khác mới yên lòng. Nghĩ đến việc rất có thể sắp chiếm được mảnh đất hồ Như Ý này, bọn họ đều vô cùng phấn khích.
Nghĩ đến chuyện Dương Côn tiêu số tiền lớn để mời Lưu Đức tới diễn chung vở tuồng này, đáng lẽ là chắc chắn sẽ chiếm được, cuối cùng lại bị Tần Thiên tương kế tựu kế, mượn gió bẻ măng.
Chờ tới khi Dương Côn phát hiện ra mảnh đất trù phú này đã rơi vào trong tay Tần Thiên, không biết anh ta sẽ có biểu cảm gì đây.
Ngô Thiên Hùng không nhịn được mà bật cười ha ha.
Bây giờ bọn họ đã nhận ra, Tần Thiên quả đúng là trí dũng song toàn. Sau này đi theo Tần Thiên làm việc, bọn họ cũng tràn đầy niềm tin vào tương lai.
Về đến khách sạn Tần Thiên liền nằm liệt trên giường.
Không ngoài dự đoán, sáng sớm hôm sau, Dương Côn và Mã Kim Long đã đích thân tới phòng hỏi thăm.
Nhìn thấy Tần Thiên hôn mê bất tỉnh, trong ánh mắt Mã Kim Long lộ ra một chút sát ý. Cậu ta rất muốn nhân cơ hội này mà báo thù rửa hận.
Dương Côn lắc đầu với cậu ta, ngồi bên giường kéo tay Tần Thiên, nói thân thiết: "Tần tiên sinh, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện thế này."
"Hiện giờ, anh có còn muốn tranh cướp mảnh đất này với tôi nữa hay không?"
"Tần tiên sinh, anh có nghe thấy tôi nói không?"
Dường như Tần Thiên không nghe thấy gì, hắn vẫn không trả lời.
Thiết Lâm Phong ở bên cạnh nói nhỏ: "Cậu Dương, chúng ta đến phòng khách nói chuyện đi."
Trong phòng khách, ông ấy và Ngô Thiên Hùng làm theo như chỉ dẫn trước đó của Tần Thiên, nói cho Dương Côn chuyện đấu thầu một cách rất mù mờ.
Dương Côn nghe vậy thì vui mừng không xiết. Anh ta cảm thấy rằng Tần Thiên đã từ bỏ cạnh tranh, nhưng mà vì mặt mũi nên vẫn ném đại một hồ sơ dự thầu, làm cho xong chuyện mà thôi.
"Các vị, hôm nay là ngày hết hạn đấu thầu, mọi người hãy mau chóng hành động đi."