Đêm khuya, Triệu Phong nghe điện thoại của Triệu Khải rồi lặng lẽ đi vào biệt thự của Triệu Khải.
Bất ngờ là Triệu Thiên Cơ cũng có mặt.
"Chào chú ba, anh Khải." Triệu Phong run lên rồi vội vàng chào hỏi.
Triệu Thiên Cơ nhìn chằm chằm Triệu Phong hồi lâu, cười lạnh và nói: "Trước kia chú thực sự đã xem thường cháu. Không ngờ cháu có thể vặn ngã Thi Duyên Trung thật."
Triệu Phong vội vàng nói: "Thi Duyên Trung phản bội Triệu Gia, cháu ra lệnh cho Tam Thái Bảo và Cửu Thái Bảo đánh giết ông ta là để trừ hại cho gia tộc."
"Thật sao?" Triệu Thiên Cơ cười lạnh và nói: "Triệu Phong, chẳng lẽ Thi Duyên Trung không phải bị cháu hãm hại?"
Triệu Phong sợ hãi mà nói: "Chú ba, vì sao chú lại nói như vậy? Tại sao cháu phải hãm hại Thi Duyên Trung chứ?"
Triệu Thiên Cơ cười lạnh và nói: "Vì trả thù cha ruột của cháu. Được rồi Triệu Phong, đừng giả bộ nữa. Lấy hiểu biết của chú đối với Thi Duyên Trung thì ông ta tuyệt đối không có khả năng phản bội Triệu Gia, phản bội cha cháu."
"Bởi vì ông ta và cha mày là bạn bè sống chết có nhau. Cháu yên tâm đi, A Khải đã nói chuyện của cháu cho chú nghe rồi. Chẳng những chú sẽ không trách phạt mà còn nói cháu làm không tệ."
Triệu Khải kích động nói: "Triệu Phong, đừng sợ! Cậu gài bẫy diệt trừ Thi Duyên Trung, chúng tôi đều rất cảm ơn cậu. Hiện tại Triệu Thiên Nhạc chẳng khác nào chó rơi xuống nước!"
Triệu Phong vội vàng nói: "Đa tạ anh Khải, đa tạ chú ba!"
"Chú ba, cháu vẫn cảm thấy chú thích hợp làm gia chủ hơn Triệu Thiên Nhạc. Anh Khải cũng thích hợp làm người thừa kế hơn Triệu Húc."
Trong mắt Triệu Thiên Cơ lộ ra một tia khát vọng, kéo tay Triệu Phong mà nói: "Cháu ngoan, đến đây, ngồi xuống nói chuyện."
"Ai, tính ra chúng ta cũng là người một nhà. Nhưng xưa nay chưa từng tâm sự với nhau. Triệu Phong, cháu trăm phương ngàn kế giúp phe chú đối phó với Triệu Thiên Nhạc và Triệu Húc, nhưng thật ra là muốn báo thù cho mẹ mình đúng không?"
Mí mắt Triệu Phong giật mạnh một cái, anh ta cố khống chế cảm xúc mà cắn răng nói: "Đúng vậy!"
Triệu Thiên Cơ nhìn Triệu Phong, rất hài lòng với phản ứng của Triệu Phong.
"Mẹ cháu là người rất ưu tú. Lúc trước vào công ty —— "
Triệu Phong cắn răng nói: "Chú ba, đừng nói nữa!"
"Chú gọi cháu đến còn có chuyện gì không? Nếu không có thì cháu phải về nghỉ ngơi."
Triệu Thiên Cơ vội vàng nói: "Cháu ngoan, vất vả cho cháu. Lần này Triệu Thiên Nhạc đã mất năm thành phố, Thái Bảo mà anh ta tin tưởng nhất lại xảy ra chuyện như vậy. Cháu cảm thấy ngày mai chú nên vạch tội anh ta trong hội nghị gia tộc không?"
Triệu Phong hơi do dự rồi nói: "Chú ba, cháu cảm thấy thời cơ còn chưa đến. Triệu Thiên Nhạc đã chấp chưởng Triệu Gia nhiều năm, mạo muội vạch tội chưa chắc sẽ thành công."
"Ngược lại nếu chú thừa cơ hội này buộc ông ta giao ra một chút thực quyền thì cháu cảm thấy ông ta sẽ thỏa hiệp do bị quá nhiều áp lực."
"Chỉ cần chú ba nắm càng nhiều quyền lực trong tay, tìm cơ hội chậm rãi rút ruột quyền hành của Triệu Thiên Nhạc thì giành được vị trí gia chủ còn không phải dễ như trở bàn tay sao."
"Cháu nói đúng, chú cũng nghĩ như vậy!" Triệu Thiên Cơ kích động nói: "Hiện tại vạch tội sẽ làm một số người tập trung lại bên cạnh Triệu Thiên Nhạc."
"Chúng ta phải dùng nước ấm nấu ếch xanh, chậm rãi xâm chiếm Triệu Thiên Nhạc từng bước. Đợi đến lúc anh ta phát hiện thì chúng ta đã khống chế đại cục."
"Cháu ngoan, sau khi chuyện này thành công thì chú ba nhất định sẽ hậu tạ cháu. A Khải, về sau con phải học tập nhiều ở Triệu Phong!"
Ngày hôm sau, Triệu Thiên Nhạc do dự thật lâu rồi vẫn mở cửa, chuẩn bị đi tham gia hội nghị gia tộc.
Ông ta biết tộc nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng ông ta không có lựa chọn nào khác ngoài đi đối mặt.
"Triệu Phong, con tới làm gì?" Nhìn thấy Triệu Phong ở cổng, Triệu Thiên Nhạc ngây ra một lúc rồi có chút tức giận.