Rốt cuộc là nhân vật tai to mặt lớn như thế nào, mà lại có thể khiến An Quốc lão gia tử gọi một tiếng quý nhân!
Là người nào, lại có thể khiến tất cả học trò của An gia đồng loạt cúi đầu!
Không quan tâm được nhiều như vậy nữa, Phan Hữu Chí, Lý Tồn Trung và Giả Hiếu Liêm đều là những người ở trong giang hồ đã lâu, ngay lập tức liền nhận ra bọn họ chỉ cần cung kính nghênh đón là được rồi.
"Xin mời Tần tiên sinh!"
Bọn họ cũng hô lớn theo, sau đó còn kéo theo con của mình, nghiêm trang đứng bên cạnh.
Từ phía sau, một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi bước ra.
Mặc một bộ áo Trung Sơn dài màu đen, vóc dáng cao gầy điểm thêm khí chất tao nhã khó gì sánh bằng.
Khuôn mặt thanh tú, nụ cười nhàn nhạt. Đôi mắt tựa như trong suốt nhưng lại sâu không thấy đáy.
Giống như mặt trời, chiếu sáng khắp lục địa. Lại hệt như hố đen, có thể nuốt chửng vạn vật.
Loại khí chất và hào quang này, lập tức đè bẹp tất cả mọi người.
"Lão gia tử, ông quá khách sáo rồi." Tần Thiên mỉm cười nói.
An Quốc nắm lấy tay Tần Thiên, cười lớn nói: "Hôm nay là mừng thọ bảy mươi tuổi của tôi, có hai chuyện khiến tôi vui mừng nhất."
"Thứ nhất, cuối cùng tôi cũng có thể giới thiệu cháu gái bảo bối của mình với mọi người."
"Thứ hai, chính là có Tần tiên sinh giá lâm!"
"Tần Thiên, Tiểu Ngọc, hai người thật sự là phúc tinh của tôi!"
Nói xong, cũng không biết là do lớn tuổi hồ đồ hay là do cố ý, ông ta lại là đưa tay của Liễu Như Ngọc và Tần Thiên chồng lên nhau.
Liễu Như Ngọc hệt như bị điện giật, mặt lập tức đỏ ửng lên.
Trong lòng cô ta có hàng ngàn hàng vạn giọng nói đang kêu gào, mau rút tay lại, có nhiều người nhìn như vậy, xấu hổ chết mất!
Nhưng mà, bàn tay lại giống như không chịu điều khiển, đơ ra không di chuyển. Cứ như vậy, để mặc cho lòng bàn tay rộng lớn và ấm áp của Tần Thiên đè lên.
Dáng vẻ thẹn thùng và hạnh phúc đó trông như một cây hoa mận, khiến người ta không khỏi rung động.
"Tần… Thiên?"
"Cậu là Tần Thiên?"
"Cậu chính là Tần Thiên!" Vẻ mặt Phan Hữu Chí biến sắc.
Tần Thiên không chút lưu tâm rút tay về, nhìn Phan Hữu Chí cười lạnh: "Vị đây là?"
An Quốc vội vàng giới thiệu: "Vị này chính là Phan gia chủ."
"Phan gia chủ túc trí đa mưu, từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, gây dựng nên một gia sản khổng lồ. Tần Thiên, cậu nên tiếp xúc nhiều vào."
Nói xong, ông ta lại nói với Phan Hữu Chí: "Phan gia chủ, Tần tiên sinh là khách quý của tôi, cũng là người từ nay về sau tôi kính trọng nhất."