Nghe Lý Chí Kiên nói vậy thì bọn người Thiết Ngưng Sương vốn đang kích động đều lộ ra vẻ khó xử.
Họ nhìn nhau, cắn răng không nói gì.
Không phải họ không dám đánh, tiểu tổ Thiên Phạt cả ngày chém giết với dã thú sợ nghênh chiến hay sao?
Trên thực tế, từ lúc bắt đầu trong lòng họ đã nghẹn một ngọn lửa.
Họ muốn đánh cho Thái Bảo Vân Xuyên răng rơi đầy đất.
Nhưng họ không ngờ Triệu Thiên Nhạc lại tung ra trò chơi như ở Las Vegas.
Một khi thua thì họ mất mạng là việc nhỏ, nhưng Long Giang quá quan trọng!
Họ đều cảm thấy gánh không nổi.
Truy Phong cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, anh ta hơi do dự rồi thấp giọng nói: "Anh Thiên, hay là để tôi đánh đi."
Tần Thiên cười nói: "Cậu sốt ruột làm gì, để người của tôi luyện tập trước đã."
Hắn nhìn bọn người Thiết Ngưng Sương, tức giận nói: "Vậy mà đã sợ rồi sao? Xem lá gan của các người kìa!"
"Gọi các người đến là để rèn luyện. Nói thật lòng, tôi cũng hi vọng các người thua. Bởi vì bình thường các người quá kiêu ngạo, chỉ khi nào thua một lần mới thật sự trưởng thành."
"Còn chuyện thua mất Long Giang thì đã là gì? Cùng lắm thì tôi thắng lại là được rồi."
"Các người cứ việc đánh, nghĩ nhiều như vậy làm gì!"
Nghe thấy lời này, mọi người mới giật mình. Đúng vậy, đừng nói là thua mất Long Giang, dù họ thua một nửa Nam Giang thì đã sao?
Triệu Thiên Nhạc đã nói thua mất thành thị nào thì ván kế tiếp còn có thể thắng lại mà.
Có Tần Thiên ở đây thì họ sợ gì.
"Anh Thiên, tôi đánh cho!" Thiết Ngưng Sương kích động nói.
"Vậy mới ra dáng ra hình chứ." Tần Thiên cười nói: "Đánh cho tốt, thua thì viết kiểm điểm. Thắng thưởng cho một con dê nướng."
"Vâng, đa tạ anh Thiên." Đối mặt với ánh mắt khích lệ của Tần Thiên, Thiết Ngưng Sương cười.
Bọn người Đồng Xuyên Thiết Tí bên cạnh đều cười. Không có gánh nặng trong lòng nên họ đều rất kích động.
Hơn nữa trong lòng bọn họ thì một con dê nướng do Tần Thiên ban thưởng còn quý giá hơn một trăm triệu của Triệu Thiên Nhạc.
"Cô?" Không ngờ Lý Chí Kiên nhìn thấy Thiết Ngưng Sương thì lại nhíu nhíu mày rồi ghét bỏ mà nói: "Thật xin lỗi, tôi không so kiếm với đàn bà. Truy Phong hoặc là Tần Thiên, hai người các người, chọn một đi."
Bị xem thường như vậy làm Thiết Ngưng Sương tính tình nóng nảy lập tức bùng nổ.
Cô ta rút Thất Tinh Đoản Kiếm ra, sát khí dâng trào!
"Mày là cái thá gì mà muốn khiêu chiến anh Thiên! Mày xứng sao? Có ngọn thì thắng bà đây rồi nói tiếp!"
"Làm càn!" Không nghĩ tới "Đàn bà" lại độc miệng như vậy, Lý Chí Kiên cũng buồn bực.
Hắn ta nhìn Tần Thiên mà cười lạnh và nói: "Họ Tần, anh khăng khăng phái một người phụ nữ ra thì thua rồi đừng quỵt nợ."
Tần Thiên ném tấm thẻ khắc hai chữ "Long Giang" lên bàn, cứ như thành phố này chỉ là đồ chơi đối với hắn.
"Đừng nói nhảm, anh thắng thì cứ lấy đi."
"Được!" Lý Chí Kiên kích động lên, mặc kệ đối thủ là ai, chỉ cần hắn ta có thể giành được ban thưởng là được.
Hắn ta rút trường kiếm ra, nhảy đến phía ngoài đại sảnh.
Đại sảnh vô cùng rộng rãi này sớm đã được dọn sạch. Triệu Thiên Nhạc chuẩn bị dùng nơi này làm chiến trường.
Thiết Ngưng Sương cũng cắn răng nhảy ra, một kiếm sắc bén trực tiếp đâm vào dưới xương sườn của Lý Chí Kiên.
Lý Chí Kiên không nghĩ tới một cô gái yểu điệu lại tung kiếm tàn nhẫn như vậy, hắn ta không khỏi thầm run lên.
Hắn ta gầm nhẹ một tiếng rồi quay người, trở tay rút kiếm trực diện với Thiết Ngưng Sương.
"Rốt cục cũng đánh rồi sao?"
Ở tỉnh Vân Xuyên, đại bản doanh của Triệu gia, Triệu Phong nhận được một tin nhắn thì lộ ra nụ cười đắc ý.