Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thiên cười lạnh và nói: "Cho nên bà ta phái mày đến Vân Xuyên, mượn tay Triệu gia đối phó tao?"

Thái Tước lắc đầu, cười nói: "Triệu gia Vân Xuyên là một nước cờ tôi đã sắp xếp sẵn rồi. Giống như lão Đồng Tỉnh Vương đánh cờ ở Bắc Giang vậy, không dám giấu giếm thưa đại thiếu gia, Ngũ Vương Bát Tướng của Tần gia đều có rất nhiều con cờ ở các tỉnh phương Nam. Vì sao thì không cần tôi giải thích đúng không?"

Tần Thiên không nói.

Hắn biết Tần gia ở Tây Bắc có dân phong hung hãn, nhưng hoàn cảnh khắc nghiệt nên họ luôn muốn xuôi nam.

Nhưng hắn không ngờ, nếu như Thái Tước nói thật thì Ngũ Vương Bát Tướng đều đã sắp đặt bố cục ở phương Nam.

Lần trước người đánh cờ ở Bắc Giang là lão Đồng Tỉnh Vương.

Lần này Vân Xuyên là của Bôn Lôi Thủ.

Mặc dù địa vị và xưng hô của Bát Tướng hơi yếu hơn Ngũ Vương, nhưng đều là nhân tài đích thật.

Có thể nói lực ảnh hưởng và thực lực của họ đều không kém gì Ngũ Vương.

"Tụi mày bố cục thế nào thì tao mặc kệ. Nhưng không được liên lụy đến tao. Một khi ảnh hưởng đến tao thì đừng trách tao ra tay ác độc vô tình!" Tần Thiên lạnh lùng nói.

Thái Tước thở dài, nói: "Nói thật, đại thiếu gia rời khỏi nhà đã nhiều năm, bây giờ thật sự đã làm cả Tần gia lau mắt mà nhìn."

"Lần trước lão Đồng Tỉnh Vương mang theo toàn bộ Bắc Giang cũng không vây khốn được anh. Ông ta thất bại tan tác quay về, mọi người còn cảm thấy là do nể tình cũ, cố ý nhường nhịn."

"Mọi người đều biết lúc ở Tần gia, lão Đồng Tỉnh Vương xem như yêu mến đại thiếu gia. Nhưng bây giờ xem ra Đồng Tỉnh Vương cũng đã cố hết sức. Đại thiếu gia thật sự trở nên rất mạnh."

Tần Thiên cười lạnh và nói: "Mày biết thì tốt. Hiện tại lập tức rút đi, vĩnh viễn đừng bước vào phương Nam một bước. Đồng thời nhắn cho lão thái bà kia là tất cả mọi người trong Tần gia đừng xuất hiện trong cuộc sống của tao nữa. Nói không chừng tao có thể tha cho mày một mạng."

Thái Tước cười ha ha.

"Đại thiếu gia, mặc dù anh trở nên rất mạnh, làm chúng tôi lau mắt mà nhìn. Nhưng làm người vẫn phải biết tự lượng sức mình. Anh phải biết rằng tôi không phải lão Đồng Tỉnh. Trong mắt tôi chỉ có nhiệm vụ, không có ân tình."

"Tôi ăn chắc Triệu gia Vân Xuyên rồi, nếu anh khăng khăng muốn ngăn cản thì đừng trách tôi ác độc. Tôi mời anh tới và nói nhiều như vậy đã là sự vị tha lớn nhất rồi."

Nói đến đây, mặc dù hắn ta vẫn cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa sát khí.

Không khí chung quanh cũng lạnh xuống.

Giải Câu cười lạnh và nói: "Đại thiếu gia, anh học được chút công phu, kéo được chút thế lực thì sao? So với Tần gia và Tước gia thì chỉ là thứ trẻ con mà thôi."

Tần Thiên đang muốn nói gì thì bỗng cảm ứng được một luồng khí tức, sắc mặt hắn hơi thay đổi, vội vàng xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy nơi xa có một người trẻ tuổi im lặng đi đến.

Anh ta mặc áo vải, mang giày vải, vẻ mặt có vẻ chất phác, nhưng trong mắt lại ẩn giấu sát khí.

Tay anh ta như mọc ra trên đao.

Loan đao thật dài như phần kéo dài của cánh tay.

"Truy Phong?" Cả Bôn Lôi Thủ uống trà trong đình hóng mát cũng nhịn không được hơi biến sắc.

Giải Câu lập tức rút đao ra khỏi vỏ, sắc mặt rất lạnh lẽo.

Hắn ta cũng chơi đao, đã từng thua Truy Phong ba lần trên bãi đá Nam Giang.

Mặc dù mục đích của hắn ta là ngăn chặn Truy Phong, có thành phần đối phó trong đó. Nhưng đó cũng là sự nhục nhã mà hắn ta không thể chấp nhận.

Hắn ta luôn muốn tìm cơ hội đánh một trận thật sự với Truy Phong.

Hiện tại có vẻ cơ hội đã đến rồi.

Truy Phong không để ý đến người khác mà nhìn Tần Thiên, ngượng ngùng cười cười: "Anh cần hỗ trợ thì cứ hú một tiếng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK