Có quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp về trận chiến đó.
Nhiều năm trôi qua, có lẽ rất nhiều người trong thế giới ngầm trên thế giới đã quên đi chuyện này.
Nhưng Tần Thiên không thể quên!
Trần Nhị Cẩu cũng không thể quên!
Bởi vì bọn họ đều được coi là người kế vị của lão chưởng quỹ.
Nhất là Tần Thiên, năm đó hắn bị bẻ gãy tay chân ném xuống Đại Giang, nếu như không phải có lão chưởng quỹ thì hắn đã làm mồi cho ba ba từ lâu rồi.
Lão chưởng quỹ không chỉ truyền cho hắn một thân bản lĩnh, mà còn là người có ơn cứu mạng hắn.
Mấy năm nay, tuy lão chưởng quỹ ngoài miệng không nói sao nhưng hắn biết trận chiến năm đó là một vết sẹo khó có thể khép lại trong lòng ông ấy.
Nỗi băn khoăn không bao giờ vượt qua được.
Bởi vì trận chiến đó mà nhiều anh em của ông ấy đều đã chết.
Đó đều là anh em vào sinh ra tử với ông ấy.
Dù là ai cũng không chịu nổi loại chuyện này.
Cho nên mấy năm nay, Tần Thiên vẫn chưa từng từ bỏ truy tìm chân tướng. Trong mười hai thiên vương dưới tay hắn luôn có người chuyên phụ trách chuyện này.
Tuy nhiên luôn thu về rất ít kết quả.
Lần này, tin tức của ông chủ Nhị thật sự có thể tiết lộ góc khuất của chuyện kia sao?
Tần Thiên không dám khẳng định.
Tuy nhiên hắn có một loại linh cảm lần này nhất định sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Bởi vì chuyện này quá nặng nề, cho nên trên đường đi Trần Nhị Cẩu không nói thêm một câu nào.
Tần Thiên cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Sắp đến rồi." Đạt Đán nói với vẻ phấn khích.
Sau một chuyến bay dài, ai cũng có chút mệt mỏi.
Nhưng nhìn thấy Địa Trung Hải rộng lớn bên dưới, một hòn đảo nhỏ ở phía xa xa giống như một viên ngọc trai được đính trên một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo.
Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu vẫn còn chút tinh thần phấn chấn.
Đây là hòn đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải, là trụ sở chính của mafia nổi tiếng thế giới, đảo Sicilia xinh đẹp.
Máy bay trực thăng bắt đầu bay ở độ cao thấp, trong không khí có một cảm giác ấm áp và ẩm ướt.
Đạt Đán hào hứng chỉ vào những toà nhà đang lướt qua phía dưới rồi giới thiệu.
Đạt Đán vốn không thành thạo tiếng
Trung, cho nên có lúc sẽ xen vào một số từ ngữ địa phương, Trần Nhị Cẩu và Tần Thiên nghe thấy cũng cảm thấy dở khóc dở cười.